Chương 196: Chột Dạ (4)
Chương 196: Chột Dạ (4)Chương 196: Chột Dạ (4)
Cô ấy không biết may quần áo, chỉ biết khâu vá sơ sơ. Nhưng không sao, anh nói đúng, chỉ cần có tiên thì muốn mua gì cũng được, hà cớ gì phải tự ép mình học mấy cái kỹ năng mà bản thân không có năng khiếu trời cho.
Trần Hướng Hồng phải làm việc phụ nhà chồng, lúc tuổi trẻ cũng không có thời gian rảnh. Bây giờ mọi người tê tựu cùng nhau, chị ta tất nhiên không thể không đến. Trời tối, chị ta mới dẫn con sang đây.
Chị ta cũng không có đi tay không, trên tay là một bao đồ lớn: có đế giày, có đậu cô ve phơi khô, có cả cà sấy, rau củ sấy, ... Thật sự đầy ắp đồ.
"Tại hôm qua loạn quá nên con không mang mấy thứ này sang đây được. Mấy món này đều do con tự làm đó ạ, đến lúc đó mọi người có thể mang đến thủ đô ăn dần."
Lưu Điền Phương nhìn thử, tỷ lệ rất tốt, song số lượng cũng không ít: "Sao mà con phơi nhiều vậy?"
"Con trồng cây, thấy nhiều quá sợ ăn không hết bèn phơi khô, lâu dần thành ra thế này."
Trần Hướng Hoa đến rất vội không tiện mang theo mấy đứa nhóc nên chị đến một mình.
Đầu tiên chị hôn ba đứa cháu của mình, sau đó giữ lấy Từ Hòa không buông tay.
Tuổi cậu bé không nhỏ lắm, nhưng chỉ nhìn thoáng thì sẽ nghĩ cậu bé nhỏ hơn tuổi thật một tuổi, không thể nào sánh được với những đứa trẻ có gương mặt trắng trẻo, mập mạp. Để cậu bé đứng chung với những đứa trẻ ấy trông chẳng khác gì con riêng bị mẹ kế ngược đãi.
Lưu Điền Phương không mấy mặn mà với đứa con gái Trần Hướng Hồng này, song lại thật lòng cảm thấy xót xa cho đứa cháu ngoại vừa nhìn đã thấy ốm yếu của mình, ôm cậu bé không buông tay. Bà kêu Trần Lão Tam giúp pha sữa bột rồi bưng lại đây cho mấy đứa trẻ, để đứa nào cũng uống một chén.
Trần Kiến Quân can ngăn: "Mẹ à, sắp tới giờ cơm rồi. Sữa để ăn cơm xong hẳn uống, bọn trẻ uống vào rồi còn ăn được mấy miếng nữa đâu."
"Cũng được. Đi thôi, mình đi ăn cơm."-Lưu Điền Phương từ trong túi lấy ra hai viên kẹo sữa Thỏ Trắng Lớn. Viên Viên và Bàn Bàn cùng nhào tới: 'Bà nội ơi, con cũng muốn nữa."
"Không được. Hôm nay hai con đã ăn hai viên rồi."-Trân Kiến Quân chặn lại một cách tuyệt tình: "Ăn kẹo nhiều, răng sẽ bị đen. Xấu hoắc đấy!"
Liễu Lan cũng dẫn ba đứa con sang đây, trong chốc lát, cả căn nhà bỗng náo nhiệt hẳn lên.
Đếm thử, trong nhà hiện tại có tới tận bảy đứa trẻ.
"Xuân Yên với Hạ Yên đâu?'-Trần Lão Tam hỏi thăm hai đứa cháu gái.
"Hai đứa nhỏ đang ở nhà ạ."
"Thành tích bọn nhỏ thế nào rồi?"
"Cũng được ạ. Giáo viên của Xuân Yên nói con bé cứ duy trì trạng thái này thì có thể thi đậu trung học phổ thông. Về phần Hạ Yên, thành tích nó cũng ổn, đứng hạng năm của lớp.-Nói tới chuyện này, trên mặt Trần Hướng Hồng đầy vẻ vui mừng.
Đúng là chị ta coi trọng con trai hơn nhưng nó không có nghĩa là chị ta sẽ cướp đi cơ hội học tập của con gái. Chỉ cần con gái biết đọc sách, dù phải đập nồi bán sắt thì gia đình vẫn sẽ chỉ tiền!
Trần Hướng Hoa chợt nghĩ đến mấy đứa con nhà mình. Dưới mông tụi nhỏ y như có định ấy, không sao ngồi yên được. Đã vậy, cuối kỳ còn dám cầm bài thi dưới trung bình về, làm cho chị tức đến nỗi đập cho một trận ra trò. Lúc về phải giám sát chuyện học thật kỹ mới được.
"Tết nhất cũng khá rảnh rang. Không mấy để bọn nhỏ qua đây đi, có thể học chung với cậu và dì của tụi nó, không hiểu chỗ nào thì hỏi hai đứa nó liền.'-Lưu Điền Phương đề nghị.
Lòng Trần Hướng Hồng và Trần Hướng Hoa có hơi bị đả động, nhưng mà...
"Vậy thì phiền phức lắm."
Lưu Điền Phương kêu: "Kiến Cường, Tiểu Quyên. Hai đứa ra đây một chút."
Hai người họ đang bận rộn trong bếp, lúc họ bước ra, Trần Kiến Quân lập tức vào thế chỗ.
"Sao vậy ạ?"
Lưu Điền Phương hỏi họ có rảnh trong thời gian này không, nếu rảnh thì giúp kèm cháu trai học.
Trần Kiến Cường gật đầu dứt khoát: " "Không thành vấn đề "
Đây cũng chẳng phải lần đầu.
Trần Hướng Quyên không có ý kiến. Dẫu sao cô ấy cũng không cần dạy cả ngày, đến lúc đó một mặt là dạy học, mặt khác nhất định sẽ cùng nhau đi chơi vui vẻ ở khắp nơi.
Họ còn chưa tốt nghiệp mà, vẫn chỉ là mấy đứa trẻ thôi.
Bữa tối rất thịnh soạn.
Liễu Lan và Trần Hướng Hồng mang rau cải đến, Trần Hướng Hoa thì mang đến hai cân thịt, ở nhà bọn họ cũng có rất nhiều thịt lợn khô, cộng thêm hoa quả phơi khô, một nồi canh hải sản tươi ngon, sáu món ăn đầy ắp, cả nhà vừa ăn uống vừa nói chuyện.
Ăn xong bữa tối, Trần Kiến Quân nghĩ đến ngày mai anh nên đi mua đồ cho năm mới rồi, trong nhà không có cái gì cả, pháo trúc câu đối nên chuẩn bị từ bây giờ rồi. Đến ngày hôm sau, vốn dĩ Lưu Điền Phương cũng muốn đi theo đến huyện thành, nhưng người thuê đất của bọn họ lại đến trả tiền thuê, bọn họ đành chịu, Trân Kiến Quân và Hứa Hiểu, Trần Hướng Hoa cùng nhau đi đến huyện thành, Trần Hướng Hoa hôm nay còn phải đi làm nữa.