Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 197 - Chương 197: Hoa Đào (1)

Chương 197: Hoa Đào (1) Chương 197: Hoa Đào (1)Chương 197: Hoa Đào (1)

Huyện thành đã thay đổi rất nhiêu, những giao dịch mua bán ngày trước bị che giấu bây giờ thì đều được công khai, con đường bên cạnh hợp tác xã bày đầy những sạp hàng, dùng một tấm vải thô hoặc thứ gì đó lót bên dưới, bên trên bày hàng hoá ra, người bán hàng ngồi đằng sau đang đợi người khác đến hỏi.

Bọn họ đi đến hợp tác xã dạo một vòng trước, rất nhanh liền đi ra, sau đó đi đến chỗ sạp hàng dạo một vòng, giá cả khá ở đây rẻ hơn ở thủ đô khá nhiều, điều này cũng là bình thường, anh còn nhìn thấy vài con cừu núi, hỏi thì thấy giá rẻ hơn heo, thịt cừu tanh, hơn nữa cũng không có thịt mỡ, so với cắn một miếng thịt heo béo ngậy thì thịt cừu không được yêu thích như vậy.

Trần Kiến Quân mua một con, anh có chút nhớ mùi vị của thịt cừu.

Nhìn thấy người khác bán gà thì thì buộc hai con còn lại lại, năm mới mà không giết gà thì sao phát đạt được đây?

Hứa Hiểu còn nhìn thấy vịt và ngỗng, mỗi loại mua một con về.

Đi đến cuối con đường là một loạt cửa hàng, cửa hàng đều rất nhỏ, nhưng mà hàng hoá lại đa dạng đủ loại, có đủ câu đối và pháo trúc, còn có kẹo, hoa quả, bánh quy, vừa nhìn những món đồ có màu sắc rực rỡ kia thì liền biết kiểu dáng của chúng mới hơn đồ ở hợp tác xã, đầy đủ chủng loại.

Chỗ này là do Hứa Hiểu chọn, nếu như để Trân Kiến Quân nhìn chọn thì anh nhất định sẽ mỗi loại mua một món, có Hứa Hiểu đi cùng thì cô sẽ mua được những loại mà mọi người trong nhà yêu thích.

Năm mới còn phải làm đậu hũ, bánh mật, bánh hoa quả chiên, vậy nên cần phải mua bột mì, còn đậu nành thì vì ở nhà còn nên không cần phải mua, bọn họ lại mua thêm cho đủ dầu và đường.

Ở chỗ Trần Kiến Quân có, nhưng mà vào lúc này thì dùng tiền mua ở bên ngoài vẫn thích hợp hơn. Đợi đến lúc bọn họ cùng trở về, thì trong nhà đã có thêm Xuân Yên và Hạ Yên, còn có hai đứa con trai Cao Hoa Thịnh, Cao Hoa Mỹ của Trân Hướng Hồng, bọn họ đang cầm giấy bút trên bàn để viết thơ, Trân Hướng Quyên đang ngồi rảnh rỗi một bên, trong tay đang cầm một quyển sách của bọn họ, đọc đến mức say sưa.

"Cậu!" Xuân Yến và Cao Hoa Thịnh đã trở thành một nửa người lớn rồi, thời gian này chính là độ tuổi phát triển, mới ngày nào đây mà bây giờ chúng đã cao hơn rất nhiều.

"Các cháu đến rồi sao, đến đây, mọi người ăn kẹo nào." Hứa Hiểu mở túi ra, từ bên trong bốc ra một nắm kẹo trái cây đủ màu sắc.

Tiểu Đoàn tử và Viên Viên cũng đang cùng bọn họ làm bài tập nghỉ đông, nhìn thấy mẹ mở túi ra liền tự động chạy đến vây quanh.

"Mẹ ơi, con muốn ăn kẹo vị dâu." Viên Viên nói to.

"Con muốn kẹo sữa bò." Bàn Bàn nói.

"Con muốn ăn bánh quy!" Đoàn Đoàn yêu cầu.

Xuân Yến lớn hơn một chút, may là, Hạ Yến đã nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Cao Hoa Mỹ cũng vậy.

Nhiều đồ ăn ngon quái

"Con ăn gì cũng được."

Hứa Hiểu để ý, mỗi loại đều bốc ra một ít nhét vào túi của bọn trẻ: "Các con cầm ăn từ từ."

Viên Viên và Bàn Bàn nhìn nhau một cái: Mẹ thiên vị! Bọn họ chỉ được mấy viên!

Hai đứa đang muốn nói ra thì nhìn thấy ánh mắt của ba, đành nuốt lại vào lòng, bóc vỏ kẹo ra nhét vào miệng bắt đầu làm bài tập.

Phải làm xong bài tập mới được ra ngoài chơi, phải nhanh lên! Trong tay mỗi người đều được nhét một tay đồ ăn, Trân Hướng Quyên cũng không ngoại lệ.

Lúc này Trần Lão Tam từ bên ngoài đi vào, hỏi Trân Kiến Quân: "Sao trong vườn lại cột một con cừu thế?"

"Con vừa mua, năm mới nhà chúng ta sẽ ăn thịt cừu."

"Ăn thịt cừu? Ba đã nói với bác cả là khi nào bên đó giết lợn năm mới thì sẽ để cho nhà chúng ta ít thịt ngon."

"Không sao cả, con cừu này để lúc nào chúng ta cùng bác cả và bác hai ăn cơm đoàn tụ thì sẽ làm, một thời gian ngắn là hết thôi, một con cừu thịt cũng không nhiều lắm."

Trân Hướng Quyên nói: "Thịt cừu thơm lắm."

Nấu xong rồi sẽ cảm thấy nó có một mùi vị rất khác với thịt heo.

"Ba, con có thể ra ngoài xem con cừu không?" Bàn Bàn nhìn chỗ bài tập vẫn chưa làm xong của mình, tha thiết hỏi.

"Có thể, có điêu hôm nay con không làm xong bài tập thì ngày mai bài tập sẽ chồng chất, sẽ càng ngày càng nhiều, đến lúc anh chị đi ra ngoài chơi thì con chỉ có thể ở trong phòng làm bài tập."

"... Vậy con làm bài tập xong trước đã." Bóng lưng sinh động thể hiện nào là sự nhỏ bé, tội nghiệp, bất lực.

Cảnh anh dắt theo con cừu, tay cầm túi lớn túi nhỏ quay về, đương nhiên sẽ không thể giấu được người nhà họ Từ ở nhà cũ, bà Từ sau đó nghe nói, lại một lần nữa hối hận, nếu như bà ta kiên trì một chút sống ở đó, thì cứ coi như mà không thể hưởng thụ được gì thì con trai và cháu nội bà ta có lẽ có thể được hưởng ké một chút, bây giờ chỉ có thể nhìn và ngửi được thôi.
Bình Luận (0)
Comment