Chương 198: Hoa Đào (2)
Chương 198: Hoa Đào (2)Chương 198: Hoa Đào (2)
Có điều bây giờ cũng đã muộn rồi, kết cục đã định, bà ta vẫn nên nhanh chóng xây xong nhà cho mình, trong đầu bà suy nghĩ, lại hiện lên hình ảnh của Từ Phúc và Trân Hướng Hồng, trong lòng thâm phỉ nhổ, hai cái người này chỉ biết nói là không có tiền, không có tiên sao có thể vẫn cho con gái của bọn họ đi học?
Một đứa con gái hà tất gì phải học hành, học đủ rồi vẫn phải ngoan ngoãn về nhà làm việc nhà, cũng đã đến tuổi gả chồng rồi, đến cuối cùng vẫn là làm hời cho nhà người ta chứ chả có liên quan gì đến nhà họ Từ bọn họ, hai đồ ngu, chút việc này cũng không biết tính toán!
Trần Kiến Quân bắt đầu chạy vào trong núi, kỳ nghỉ ở nhà khá nhàn rỗi, muốn làm cái gì thì làm cái đó, không chỉ anh, mà Trần Kiến Cường Trần Hướng Quyên cũng vậy, rong chơi khắp mọi nơi ở trong thôn, còn thường một mình đi vào thành một chuyến, trong tay bọn họ có tiền, muốn mua thứ gì thì mua thứ đó.
Trân Hướng Quyên còn đến bưu điện gửi vài bức thư, những bức thư này gửi đến ai thì trong lòng mọi người đều biết rõ.
Trần Kiến Quân cũng đến bưu điện vài lần để gửi đồ, đều là đặc sản ở đây, từ kiện hàng phân ra gửi đến ba vợ của anh, bạn ký túc xá còn có vài đối tác làm ăn.
Những thứ này không đáng bao nhiêu tiền nhưng đó là thành ý của anh.
Ngày tháng trôi qua, Trần Kiến Dân cuối cùng xách túi lớn túi nhỏ trở về, anh ta tặng cho Trân Kiến Quân một thùng hoa quả phương Bắc, là "tiện đường" đem về, anh ta đã nghe vợ mình nói qua một lần, trong lúc tức giận mắng cô ta vài câu, nói đầu óc cô ta không biết linh hoạt, cô ta nói mình không có chìa khoá thì có thể làm gì đây?
Có điều bây giờ sự việc cũng đã phát sinh rồi, kết quả còn có thể chấp nhận thì không cần phải nhắc lại nữa, âm thầm xin lỗi Trân Kiến Quân.
Trần Kiến Quân hiểu, Trần Hướng Hồng và Liễu Lan không phải là người có chủ kiến, Liễu Lan giỏi hơn một chút, nhưng cũng chỉ có giới hạn.
"Anh, anh yên tâm, nếu như đến lúc đó nhà họ Từ không trả tiền thuê kịp cho anh, thì gọi em.”
"Yên tâm, có chuyện nhất định sẽ kêu em, nói thử xem, em làm công việc nhà có ổn không?"
Vẻ mặt của Trân Kiến Dân thay đổi, muốn nói cái nhưng gì lại thu trở lại.
Trần Kiến Quân liền kéo anh ta vào trong phòng nói chuyện.
"Anh, bây giờ có nhiêu người đều mang hàng bán cho tư nhân, như vậy kiếm được nhiều hơn rất nhiều, tụi em được mời làm cho tư nhân, tiên mỗi tháng kiếm được có thể lên đến con số này" Anh ta giơ tay ra.
Là gấp 5 lần tiên lương của anh taI
Trân Kiến Quân võ vai anh ta: "Em chú ý, ghi tạc những tuyến đường đó vào trong lòng, sau này có cơ hội thì ra làm một mình."
"Ra làm một mình?”
"Em không muốn sao? Làm trong đơn vị rất ổn định, nghề nghiệp vững chắc, nhưng mà em làm việc này chỉ trong vài năm đã đủ kiếm được tiền lương hơn mười mấy năm rồi, thời gian đó làm có gì không tốt chứ, nghĩ thử đi, em không ở nhà, chỉ còn mấy em trai em gái và mấy đứa bé, có việc đều phải nhờ em để ý."
Trân Kiến Dân không nói gì.
Trân Kiến Quân tiếp tục nói: "Hơn nữa, em không phải muốn có chiếc xe của riêng mình sao?"
Tim Trần Kiến Dân đập thình thịch, nghĩ đến thu nhập từ công việc riêng của anh ta trong khoảng thời gian này, nó còn nhiều hơn số tiên mà anh phải làm cả một năm, bây giờ phiếu nhập xuất càng ngày càng không cần đến, chỉ cần có tiền thì có thể mua được bất cứ thứ gì... Có điều vừa nghĩ đến phải từ bỏ công việc mà trước đây bản thân không dễ gì mới có được, anh vẫn không có cách nào để hạ quyết tâm.
Trân Kiến Quân nhìn ra được nhiều này, an ủi anh ta: 'Không phải nói tách ra từ bây giờ, vẫn còn thời gian để tính toán từ từ, đừng vội."
Trần Kiến Cường và Trần Hướng Quyên cảm nhận được khoảng cách rõ ràng, bọn họ đi tìm mấy người bạn của mình để chơi, nhưng mà lúc nói chuyện thì ngoài hỏi thăm tình hình gần đây như thế nào thì căn bản không còn chủ đề chung nào để nói, Trân Hướng Quyên còn có thể nhìn thấy được vẻ mặt ganh ty của vài người bạn mà cô ấy chơi từ nhỏ đến lớn khi cô kể lại những chuyện ở thủ đô khi đi học.
Bọn họ sống dưới quê, cuộc đời cơ bản đã bị định sẵn, toàn bộ đều đã gả cho người ta, người nào mà kết hôn sớm thì cũng đã có hai con rồi, trong cuộc sống bình thường mỗi ngày đều phải đối mặt với ba mẹ chồng, chị dâu, con cái rồi nào là dầu, gạo, củi muối, tương, dấm, trà, cuộc sống như vậy hoàn toàn khác xa với Trần Hướng Quyên, cùng với họ nói chuyện một lúc, trong Trần Hướng Quyên xuất hiện một nỗi sợ hãi.
Nếu như không đậu đại học, đây cũng sẽ là tương lai của cô sao?
Cả một đời bị giam cầm ở một chỗ, xung quanh đều là người nhà, ruộng nương, không học hành, không sự nghiệp.