Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 199 - Chương 199: Hoa Đào (3)

Chương 199: Hoa Đào (3) Chương 199: Hoa Đào (3)Chương 199: Hoa Đào (3)

Bọn mình nói vê những đứa con của mình, Trần Hướng Quyên không xen vào được bao nhiêu chủ đề, giống như một tấm màn vô hình tách biệt khỏi bọn họ, cô ấy đi tìm bạn học chung thời chu trung và cao trung, nói chuyện với họ sẽ khá hơn chút.

Trần Kiến Cường cũng gặp vấn đề như vậy.

Khi bọn họ bày tỏ những phiên muộn của mình, Trân Kiến Quân võ võ vai của anh, không có chút thành ý nào an ủi: "Là thế này, em nghĩ rằng sau khi anh trở về ai là người nói chuyện hợp nhất với anh?”

Anh không có bất cứ người bạn thân thiết nào trong thôn cả, những người mà anh chủ động đến thăm hỏi sau khi trở về toàn là những đối tác làm ăn, trừ Lưu Bình ngày trước từng giúp đỡ anh ra thì anh không đi tìm người bạn học cũ nào.

Lúc mới đầu đến đây do sợ bị lộ bí mật nên không đi tìm bọn họ chơi, sau này lại bận bịu, lâu lâu gặp chỉ nói với nhau vài câu, ngoại trừ giọng điệu có vẻ thân thuộc hơn thì cũng không khác gì nhiều so với người khác.

"Sự gặp gỡ của mỗi người không giống nhau, người mà con gặp được vẫn ít, đợi sau này con gặp được nhiều người hơn thì sẽ quen thôi, đến lúc đó vê cơ bản con có thể giao lưu vào câu với họ." Lưu Điền Phương rất bình thản.

Kinh nghiệm vẫn còn ít lắm.

Khi năm mới đang đến gần, hoa đào trên núi ngày càng nở rộ, một phần ba số hoa đào ở trang trại của Trần Điền Quân đã nở, bông hoa ở đó to hơn hoa ở trên núi, ngắm thật sự làm cảnh đẹp ý vui.

Nếu như không phải bởi vì cây đào là tài sản công cộng, không thể tự hái, thì anh đã dùng cái này để lấy cớ hái vài cành để trong nhà.

Bác cả Trần và Trần lão tam cũng đi theo để xem những cây ăn quả này. Trước, mọi người đều dùng điểm công, những cây hoa nào này đều là tài sản công cộng, không cần phải phân chia quá rõ ràng, nhưng mà bây giờ thì không như vậy nữa, những thứ này cũng phân chia rõ ràng rồi.

Kiểu đầu tiên là đếm rõ ràng số lượng của tất cả các cây ăn quả, đến lúc bốc thăm, bốc được cây nào thì là cây đó, ruộng nương cũng làm theo phương thức như vậy để phân chia. Còn một kiểu nữa là giống như là hồ nước ở trong thôn đi nhận thầu ở bên ngoài, trong thôn thu tiên thuê.

Trần Lão Tam và Trần Kiến Quân đều cảm thấy phương thức thứ hai khá tốt: "Loại đầu tiên bốc được những chỗ không giống nhau, quản lý rất phiên phức, đến lúc đó muốn chặt cây ăn quả đi, không trồng nữa, mà chỗ đất đó nhỏ như vậy còn có thể dùng để làm gì chứ?"

"Đến lúc đó nhận thầu cho người dân, tiền đó liền có thể chia cho người dân, mọi người đều có phần, tiền cũng dễ chia nữa."

Bác cả Trần nhìn những bông hoa chớm nở, hỏi Trân Điền Quân: "Con muốn nhận thầu sao? Ở thủ đô con đã nhận thầu vườn trái cây đúng không? Có điều ở đây quá xa, con quản lý không nổi."

"Con? Bác cả không cần lo cho con đâu, tạm thời con chưa có cái suy nghĩ này, nếu như có, đến lúc đó sẽ thông báo cho bác đầu tiên."

"Con thấy nhà chúng ta nhận thầu được không?"

Trần Kiến Quân suy nghĩ một lát: "Giá thành của trái cây khá ổn, cũng không cần chăm sóc thường xuyên, giá không cao quá thì con nghĩ được."

Sau này có khả năng sẽ trở vê thôn nhận thầu, nhưng không phải hiện tại.

Quê hương không có trong kế hoạch quy hoạch gần đây.

Lúc đi xuống núi, bọn họ gặp phải một vài cô gái đang lên núi, một trong số đó có một người chỉ lo ngắm phong cảnh không để ý đến dưới chân của mình, không cẩn thận liên trẹo chân, đụng cô gái bên cạnh ngã xuống. Chỗ đó là chỗ xuống dốc! Không cẩn thận sẽ bị lăn xuống! Nguy hiểm!

Ba người Trần Kiến Quân đứng bên trên đều nhìn thấy rõ ràng, anh đi chính giữa, bác cả Trân đi đầu tiên, ông xông ra phía trước để níu lấy tay cô gái, hình cảnh tượng này, Trần Kiến Quân lo rằng ông sẽ không thắng lại kịp mà cùng lăn xuống, vội vàng kéo tay ông lại.

Thế là, bác cả Trần kéo cô gái kia, còn Trần Kiến Quân thì kéo áo của ông.

"Bác Trần, cảm ơn bác, nếu không cháu đã bị ngã xuống rồi." Cô gái kia thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn bác cả Trần.

"Không sao là tốt rồi, lên núi làm gì vậy, hai vị đây là?"

"Ò, đây là chị họ cháu, cháu đang dẫn bọn họ ra ngoài dạo."

"Để ý dưới chân."

"Xin lỗi." Cô gái bị treo chân đỏ mặt xin lỗi bọn họ.

"Không sao, lát nữa cũng phải để ý nhé, chúng ta đi trước đây." Bác cả Trân không để ý việc này.

Trân Kiến Quân không nói gì cả, khi cô gái kia cảm ơn bọn anh chỉ cười và gật đầu biểu thị không có gì, sau đó liên xuống núi.

Nhìn bọn họ đi xa, ba cô gái vẫn đứng chỗ ban nãy.

"Bọn họ là ai vậy?" Cô gái bị treo chân hỏi em họ.

"Người vừa kéo tay em là đội trưởng, người phía sau kéo ông ấy là cháu trai ông, đi cuối cùng là em trai thứ ba của ông, cũng là ba của người kia, em kể chị nghe, anh ta là sinh viên đại học của thôn chúng em đấy! Từng học ở thủ đô!" Nói đến đây, ngữ khí của cô tự hào.
Bình Luận (0)
Comment