Chương 200: Tư Tưởng Không Sức Khỏe (1)
Chương 200: Tư Tưởng Không Sức Khỏe (1)Chương 200: Tư Tưởng Không Sức Khỏe (1)
Cô gái a một tiếng: "Anh ấy là sinh viên đại học, anh ấy tên là gì?"
"Trần Kiến Quân..."
Ngày hôm sau, có cô gái thập thò ở ngoài cửa, vừa đúng lúc Trần Kiến Quân và Trần Kiến Cường từ bên ngoài trở về, nhìn thấy hai cô gái đang lén la lén lút ở cửa nhà mình, um... nhìn có vẻ quen quen.
Anh đến chỗ Bác cả Trần hôm qua kéo cô gái kia và nói: "... Đây chính là nhà anh ấy. AI họ về rồi!"... ?
Sau đó trước mặt anh lại xuất hiện thêm hai cô gái nữa, họ nhìn anh với đôi mắt sáng ngời.
Trần Kiến Quân cảm thấy có gì đó không đúng lắm, ánh mắt họ trâm ngâm nhìn anh hình như chả khác nào ... chó nhìn thấy xương...
"Xin, xin chào, cho hỏi anh là sinh viên trường Đại học Thủ Đô đúng không?" Cô gái hôm qua bị trẹo gân hỏi.
Phó Kiến Quân gật đầu, cô lộ ra nụ cười tươi tắn, hỏi lại anh: "Em nghe em họ nói em trai anh cũng là sinh viên đại học, đúng không anh?”
Trân Kiến Quân lại gật đầu.
"Có gì không?"
"Là như vầy ạ, anh có còn nhớ tụi em không? Hôm qua ở trên núi suýt nữa là ngã, anh đã kéo em họ của em lại đấy."
Người kéo em họ của cô hình như là bác cả thì phải?
Trần Kiến Quân cười nhẹ : "Anh nhớ, mà sao thế?"
Thấy gương mặt đỏ ửng lên, ơ kìa ... ... không lẽ là cô đã thích anh từ cái nhìn đầu tiên à? Anh cũng đã từng được một cô gái tỏ tình, nhưng sau khi biết anh đã có vợ con rồi thì liền bỏ cuộc, em họ của cô là người thôn Trần Ốc, nên chắc là biết chuyện này chứ nhỉ?
"Là như thế này ạ, em còn nữa năm nữa là thi Đại học rồi, các anh chị em của anh đều thi đậu đại học, anh, anh có thể ký tên giúp em được không ạ, thật là ngại quái"
Trần Kiến Cường: "......"
Vừa nãy cậu còn tưởng là có chuyện gì cơ chứ! Nhìn vào gương mặt đỏ ửng kia, rồi nhìn cái dáng vẻ né tránh của anh trai, cậu còn tưởng anh ấy đã gây chuyện gì rồi chứ! Hóa ra là vậy.
Cậu không cười nữa.
Trân Kiến Quân cũng không cười nữa, cũng không nói lời nào. Được thôi, là do anh suy diễn lung tung, lúc này không cần phải do dự nhiều như vậy.
"Không thành vấn đề!" Anh đồng ý một cách dứt khoát.
"Vậy tốt quá!" Cô lấy ra một quyển sổ nhỏ.
"Viết lên trang trống này được không?"
Trân Kiến Quân lật ra, viết một cách ngay ngắn: Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức, địa thế khôn, quân tử dĩ hậu đức tại vật.
Sau đó viết lên giấy một chữ Trần.
Trân Kiến Cường cầm lấy, vừa lúc đang muốn viết thì hỏi cô: "Em tên gì?"
"Em tên Hạ Vy Vy."
"Chữ Vy nào thế?"
"Chữ Vy có bộ thảo phía trên ấy ạ."
"Được". Cậu viết: Chúc Hạ Vy Vy thi đỗ ngôi trường mà mình mong ước nhé!
Viết xong, anh đưa quyển sổ nhỏ lên: "Có cần anh kêu em gái với chị dâu ký tên giúp em luôn không?”
"Được ạ được ạI Cám ơn anh, thật sự cảm ơn anhI"
Bốn người họ đều thi đỗ, chuyện thần kỳ như vậy chắc chắn là do Văn Khúc Tỉnh Quân chiếu cố, đương nhiên, bây giờ không thể thể mê tính như thế, không thể nói vậy được, nhưng cô được bọn họ chúc phúc và ký tên như này, có phải cũng có thể là có được được chút ít chiếu cố rồi nhỉ?
Lúc em họ cô đang lấy ra xấp tiên giấy thì liên ngạc nhiên mở to miệng, có chút ngại ngùng, như vậy có chút không giống với ban đầu lắm, không phải cô chị họ lúc đầu chỉ nói là đến đây thăm hỏi thôi hay sao?
Thấy các cô ấy ăn nói khéo léo như vậy , mặt cũng ửng đỏ cả lên!
Sinh viên Đại học đúng là ôn hoài
Cũng có bản lĩnh lắm chứ!
Người yêu tương lai của cô không có mười phần thì ít nhất cũng có năm phần nhỉ?
Lúc thấy có người lạ đến, Hứa Hiểu có chút hiếu kỳ, nghe Hạ Vy Vy trình bày xong, cô dùng những nét bút xinh đẹp viết ra những lời chúc của riêng mình: Chúc đồng chí Hạ Vy Vy trong kỳ thi sắp tới, mọi việc thuận lợi, trở thành một người ưu tú, một người có ích cho đất nước, góp phần kiến tạo và phát triển tổ quốc.
Những người yêu thích học hành luôn khiến cho người khác có cảm tình, Trần Hướng Quyên cũng không ngoại lệ, Hạ Vy Vy còn kích động hơn với Hứa Hiểu và Trân Hướng Quyên, một người là giáo viên, một người là bác sĩ, đều là những nhân tài đi đầu trong xã hội lúc này, trong mắt cô là là những ánh hào quang của thần thánh đang tỏa ra xung quanh, khiến cho người ta phải lóa mắt.
Cô bắt lấy tay của Trần Hướng Quyên: "Nếu như em có thể thi đỗ đại học, em muốn trở thành một bác sĩ"
Nghe thấy câu này, Trân Hướng Quyên không nhịn được mà cười tươi: "Chúc em may mắn nhé."
Sau đó cô ấy tiếp tục hỏi rất nhiêu chuyện về bác sĩ, mãi cho đến khi mùi thơm từ trong nhà bếp bay đến, cô mới vội vàng cảm ơn: "Thật ngại quá, làm phiền mọi người rồi, thật sự cảm ơn anh chị nhiều lắm ạ!" Sau đó dẫn cô em họ rời đi.