Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 209 - Chương 209: Gió Lớn Quá, Ba Không Nghe Được (2)

Chương 209: Gió Lớn Quá, Ba Không Nghe Được (2) Chương 209: Gió Lớn Quá, Ba Không Nghe Được (2)Chương 209: Gió Lớn Quá, Ba Không Nghe Được (2)

"Con trai rất nhanh phải lên." Vẻ mặt Hứa Hiểu không phải nói đùa: "Cấp hai xong thì sẽ lên cấp ba, cấp ba đã không biết bao nhiêu người kết hôn."

"... Bọn họ vào đại học, anh tính xem, vào đại học bao nhiêu tuổi, vẫn còn mười năm nữa đâu, không vội sao."

Hứa Hiểu lắc lắc: "Anh không biết đâu, con trai của đồng nghiệp sắp cưới con dâu, em nghe rất nhiều tiêu chuẩn, em cũng phải suy nghĩ, không nói cái này nữa, hiện anh không vội sao?”

Trần Kiến Quân: "Vội chứ, anh muốn tìm vài người mới đến giúp ta chia sẻ, nhưng tìm không thấy."

Nhân tài khó tìm, thời buổi này không có bao nhiêu người chuyên trách ngành kỹ thuật, mà sinh viên bọn họ có mấy ai đồng ý đến nhà máy tư nhân này làm việc? Còn nữa bọn họ cũng không có gì kinh nghiệm, mà những chủ xưởng có kinh nghiệm, bọn họ đều nắm giữ công việc nhà nước, có ai bị mất đầu óc đâu mà đến chỗ tư nhân này của anh làm việc?

Dẫn đến có rất nhiều chuyện phải đợi anh xử lý, có những khi vội chỉ ước bản thân có ba đầu sáu tay: "Có chuyện gì em có thể giúp được sao?"

"Có, đến lúc đó em giúp anh xem chừng bọn họ làm việc, à, không phải nói bọn họ lười biếng, mà là làm việc qua loa đại khái, lần trước anh kiểm tra bộ phận sản phẩm, bên trong có cát, chuyện này không được phép xuất hiện."

"Em biết rồi."

Nhà máy bọn họ sản xuất hai loại sản phẩm, một loại là mứt trái cây, một loại kiểu trái cây đóng hộp, mứt trái cây thì xuất khẩu ra nước ngoài, còn trái cây đóng hộp thì tiêu thụ ở trong nước, một trong một ngoài hỗ trợ lẫn nhau

Hiện tại Trần Bình còn làm việc bên anh, đã là một giám đốc bộ phận. Trừ anh ra, còn có anh em họ khác của Trần Kiến Quân, nhưng nói tóm lại, người trong bộ phận đa số là nữ, phần lớn không phải người trong thôn.

Trân Lão Tam không chịu ngồi yên, tối đó nói chuyện phiếm với bọn họ, ngày hôm sau phải giúp việc cho ông ấy, ví dụ như đi hái trái cây? Trần Kiến Quân bất lục: “Ba, Ba, loại sự tình này nào dùng ngươi tới làm đâu? Ba giúp con trông chừng họ hái trái cây, đừng dùng quá nhiều sức làm gãy cây."

Lúc Lưu Điền Phương đang quan sát họ cho vào thùng, ba đứa Tiểu Đoàn Tử bọn chúng cũng bị chia việc làm, cầm sọt giúp nhặt quả vải rơi xuống đất.

Hiện tại đang có một đơn hàng lớn, bây giờ là thời gian bận rộn.

Đợt hàng này được xuất kịp thời, dễ dàng hơn nhiều, thời gian bận rộn ban đầu, máy móc làm ba ca, người nghỉ máy không nghỉ, bây giờ rảnh rỗi, để máy móc được nghỉ ngơi nhiều hơn chút Tiểu Đoàn Tử cũng bắt đầu ồn ào: "Ba, chúng ta đến bờ biển đi."

Yêu cầu đó tất nhiên để thỏa mãn cậu. Ở đây gần bãi biển, Trần Kiến Quân cũng cũng biết bãi biển ở đó tương đối thích hợp, Trần Lão Tâm và Lưu Điền Phương đã từng đến bờ biển nên không có hứng thú đi lại, cho nên một nhà năm người bọn họ cùng đi, trời còn chưa sáng đã thức dậy, đi không báo lâu đã đến bờ biển, làm người vui vẻ thoải mái trước cảnh tượng mặt trời mọc trên biển đáng để dậy sớm Trân Kiến Kiến Quân cầm máy chụp hình chụp được cảnh tượng này.

Đợi đến lúc mặt trời mọc, Hứa Hữu đi đầu, Cầm một chiếc túi nhỏ đựng vỏ sò cô thích, cô định nhặt chúng về rửa sạch để làm một chuỗi chuông gió.

Đột nhiên, Viên Viên đang chơi chơi bờ cát lên tiếng, chỉ về phía biển rộng: "Ba, đó là gì?"

Bọn Trần Kiến Quân cùng qua xem, đó là... Một đoạn gỗ? Nhưng mà trên đó...

Tiểu Đoàn Tử nhăn mặt: "Trên mặt là quân áo sao? Nhìn thật giống người đó."

Trần Kiến Quân, Hứa Hiểu: "1" Vừa nhìn đã giống hình người, càng nhìn lại thấy giống, Trân Kiến Quân biết bơi nên bơi đến ngay, không bao lâu, anh bế một người đến đây. Hứa Hiểu có hơi sợ hãi.

Người đó còn sống không?

Cô kéo ba đứa nhỏ lại bên mình, thận trọng hỏi Trần Kiến Quân: "Anh ta thế nào rồi?"

"Vẫn còn sống, anh ta không chết đuối, chỉ là bị ngâm trong nước quá lâu thôi, trên vai còn có vết thương, em gọi người đến bệnh viện đi." "Vâng."

Bọn họ cố ý chọn nơi không có người, cho nên Hứa Hiểu chạy ra một khoảng xa mới gặp người đang đi đến, thấy anh ta bị như thế nên người đó cũng không hỏi gì nhiều, chỉ cùng nhau giúp đưa đến bệnh viện.

Lúc này không có quy định phải đóng tiền thì mới cứu được người nên đẩy anh ta vào thẳng phòng mổ.

Hứa Hiểu gửi mấy đứa nhỏ về nhà trước rồi sau đó đến đây.

"Anh Kiến Quân, anh thấy anh ta là người thế nào? Sao trên vai lại có một vết thương." Vừa nhìn hình dạng của vết thương đã biết bị dao chém, ví dụ như đao, dao găm gì đó.

"Chắc là gia đình giàu có, trên cổ và cổ tay anh ta có đeo mặt dây chuyền bằng ngọc bích, chất lượng khá tốt." Những cái khác của anh ta không đáng để ý đến.

Hứa Hiểu cũng chưa từng quá chú ý anh ta, trên đường, cô chỉ là nhìn chằm chằm vào mặt anh ta, chỉ sợ anh đã không còn thở, đến lúc đó nếu ngừng thở trên tay bọn họ sẽ gây phiền phức lớn.
Bình Luận (0)
Comment