Chương 208: Gió Lớn Quá, Ba Không Nghe Được (1)
Chương 208: Gió Lớn Quá, Ba Không Nghe Được (1)Chương 208: Gió Lớn Quá, Ba Không Nghe Được (1)
"Rất xa, mình nghe nói ngồi xe lửa mấy ngày mới đến, rất lâu phải không."
"Đúng vậy, ngồi xe lửa rất chán, đông người, mùi cũng rất hôi nữa."
Thạch Căn luyến tiếc anh em bọn họ: "Vậy sao cậu còn đi chứ?"
"Ba mình nói khi đó sẽ đưa chúng mình đến chơi ở bờ biển, ở đó có rất nhiều đồ lạ, đến lúc mình về sẽ có những đồ vật mà cậu chưa từng nhìn thấy."
"Mang cho chúng mình vỏ sò, mình muốn quài" Thạch Trụ nhảy nhót hoan hô: "Mình cũng muốn!"
"Được, mình mang cho cậu."
"Mình nghe ba nói ba cậu làm chủ ở phía nam, kiếm được rất nhiều tiên, các cậu được mua thật nhiều đồ chơi mà bố mẹ tôi không bao giờ mua cho mình."
Một cậu bé hâm mộ nhìn bọn họ, cậu nghe không hiểu hộ cá thể là gì hơn nữa hình như nói cái gì đó không tốt
Một cậu bé hâm mộ nhìn bọn họ, cậu không hiểu hộ cá nhân là gì, hơn nữa không phải ý hay nên cậu không nói Viên Viên ngẩng đầu lên nhìn cậu, lắc đầu: 'Ba mẹ cậu thật keo kiệt, vợ chồng họ đều là công nhân, chắc chắn có tiền, chỉ là không muốn bỏ tiền ra mua."
"Cậu đứng nói chuyện không mỏi chân."
"Cậu sai rồi, là đứng nói cũng không mỏi."
"... Mặc kệ cậu nói thế nào, ba cậu mới có tiền mới mua cho cậu."
"Đừng nói cái này nữa, nhìn này! Xe mình chạy nhanh nhất!"
"Xe mình đứng thứ hai!"
Học sinh nghỉ hè, giáo viên phải mất một khoảng thời gian sau mới được nghỉ, bởi vì bọn họ còn phải phụ trách bài thi, làm xong hết mọi thứ kỳ nghỉ của họ mới bắt đầu
Nếu so sánh nghề giáo viên với nghề nghiệp khác thì có chỗ được nghỉ đông và nghỉ hè là tốt nhất, có thể nhân khoảng thời gian này chạy nhảy khắp nơi. Bọn họ đã nói xong, chờ nghỉ ngơi cả nhà đều đi đến phía nam, chờ đến khi khai giảng mới quay lại, Trần Lão Tam dặn Trần Kiến Cường một lúc lâu, nói anh thường xuyên đến vườn trái cây xem thử, nếu không ai đi xem bọn họ sẽ không để tâm, lần trước ông đã phát hiện ra một lần, sau lưng vườn trái cây một mạnh cũng không mất, sau đó lúc đi phát hiện ra cỏ ở đây đã lên cao đến mức không nhìn thấy được gì Trần Kiến Quốc nhéo nhéo lỗ tai: "Ba, cái này ba nói với con mấy lần rồi, con biết rồi mà, ba không yên tâm sao?”
"Vì là con nên ba mới không yên tâm, lớn tuổi như thế người yêu còn không có."
Lại nữa, Trân Kiến Cường che hai tai lại, nghiêm túc nói: "Ba nói gì vậy, gió lớn quá con không nghe thấy."
Nếu không phải anh che lỗ tai lại ông sẽ tin Trân Lão Tam nhìn anh một cái, cũng không nói tiếp nữa, đề tài này nói một chút là được rồi, nói nhiêu quá nó phản nghịch không tìm con dâu cho ông nữa phải làm sao bây giờ Trân Kiến Quân hết chạy đến chỗ này lại chạy đến chỗ khác, khi nào rảnh sẽ đi vê đây ở một thời gian, bến đó bận sẽ không về, bây giờ đang được nghỉ hè, dù sao bây giờ đang là mùa thu hoạch, họ đơn giản đi đến, dù sao cũng bên đó cũng có phòng ngủ, cái gì cũng đầy đủ.
Xe lửa ì ạch đưa cả nhà đi
Trần Kiến Quân lái một chiếc xe ba bánh đến đón họ, anh ngồi trước lái xe, người ngồi sau chen chúc nhau, lạch bạch về nhà anh, nhà anh ở đằng sau nhà máy là căn nhà hai tâng, tâng hai vào mùa hè rất nóng, rần Kiến Quân biết điều đó, vì thế anh đã dựng một lưới sắt, hiện tại bên trên đều là cành lá chanh dây che phủ kín mít, có chúng ở đó, tâng hai cũng không khác tầng một lắm.
Ban đầu mấy đứa nhỏ còn ríu rít với nhau, lúc sau đã không chịu nổi, ngáp ngắn ngáp dài trên xe, đến nhà rồi không muốn làm gì cả, chỉ muốn đi ngủ.
Trở lại bình thường, Trần Kiến Quân hỏi Hứa Hiểu: "Bây giờ Hướng Quân sống thế nào?"
Cô đã tốt nghiệp, đang thực tập ở bệnh viện: "Cũng được, cả hai đều ở bệnh viện, có thương có lượng, chuyện tốt sắp đến."
"Đã định ngày cưới rồi sao?"
"Định rồi, tháng mười hai."
"Vậy vẫn còn thời gian."
Em gái sắp kết hôn, Trần Kiến Quân nhớ đến vẫn hơi thổn thức, nháy mắt đã nhiều năm như vậy: "Trân Kiến Cường thì sao? Nó đã có người yêu chưa?"
"Sao anh lại giống ba mẹ thế?" Hứa Hiểu cười xùy: "Không có đâu, bây giờ ba mẹ cũng nhắc chuyện này, nhưng cậu ấy làm như không nghe thấy gì."
"Không có thì không có, không cần quá vội, tuổi nó cũng không quá lớn." Hơn nữa thanh niên mới hai mươi tuổi, có cái gì sốt ruột, ba bốn mươi tuổi lo chuyện cá nhân cũng không muộn.
Nghe thấy anh nói vậy, Hứa Hiểu cười như không cười nhìn anh một cái: "Lời này đừng nói với em, nói với ba mẹ anh đó, xem họ không nói anh."
Trần Kiến Quân nhún vai: "Hay là thôi đi."
Anh không nên với khái niệm của hai thế hệ, à, không, đây chỉ khoảng cách giữa hai thế hệ, mà là khoảng cách giữa ba thế hệ: "Sau này con trai anh cũng như thế thì sao."
Trần Kiến Quân: "..."
Anh đặt tay lên trán Hứa Hiểu: "Em làm sao vậy, sao lại hỏi chuyện này, con trai mới học tiểu học mà."