Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 207 - Chương 207: Phát Triển (3)

Chương 207: Phát Triển (3) Chương 207: Phát Triển (3)Chương 207: Phát Triển (3)

Hơn nữa công trình của anh cũng đã đi vào quỹ đạo, không cần nhiều người đến nên anh từ chối hết, nói là chờ sau nay có tuyển người thì sẽ cân nhắc cho bọn họ trước, đến lúc nhà máy chính thức hoạt động vẫn phải tuyển người.

Mà anh cũng tiện thể nhắn rằng chỗ anh không cần người, nhưng đặc khu lớn như vậy, không ít nơi cần người, chỉ cần đi ra ngoài, dù sao cũng nhiều cơ hội hơn so với ở quê nhà.

Ruộng chia đến từng nhà, không cần kéo dài công việc, đãi ngộ của những người đi làm công trước đó mê hoặc không ít người, Trần Kiến Quân nói nơi đó cần nhiều người, cũng không ngăn cản nhiệt tình của bọn họ.

Trần Bình đã nhận được mấy phong thư khác nhau, từ bạn học của anh ta, bạn chơi, anh trai, bọn họ cũng muốn đến đặc khu, đến lúc đó sẽ tới chỗ này trước, hi vọng anh ta sẽ giúp một chút vân vân.

Những người khác cũng gần như vậy, hoặc nhiều hoặc ít nhận được tin từ nhà.

Trân Kiến Quân: A, may mắn nhà của anh vẫn chưa làm xong, bọn anh vẫn phải chen chúc trong cái nhà thuê này, không thì chắc họ sẽ dừng chân ở đây, đến lúc đó...

Bọn họ tới, Trân Bình cũng không có cách nào đi cùng vào ban ngày, chỉ có thể dựa vào thời gian nghỉ của mình ra ngoài nhìn nói cho bọn họ, ở nơi nào nơi nào có thể sẽ nhận người.

Nhà máy sản xuất quần áo, nhà máy điện tử, nhà máy giày...

Từng người tìm được công việc, cho dù đãi ngộ có hơn người hay không, bây giờ tạm thời đặt chân ở nơi này.

Nhà ở của Trần Kiến Quân được xây xong sớm nhất, anh sửa sang đơn giản một chút, mua đồ dùng trong nhà mang vào. Rất nhanh sau đó khu lầu kí túc xá cũng hoàn thành, lầu kí túc xá có hai tòa nhà, phần lớn là một phòng ngủ tám người, giường tầng, người ở dưới, đồ đạc để ở trên, một số ít là phòng đôi, phòng bốn người, trong đó một tầng dưới của một trong hai tòa kí túc xá là nhà ăn, ngày đầu tiên có người dọn vào, nhà ăn đã bắt đầu thực hiện trách nhiệm của nó.

Vợ Trân Bình là đầu bếp chính, phụ trách ba bữa một ngày của mấy chục miệng ăn, cô ấy không chỉ bí mật nói với Trần Bình về việc chỉ tiêu.

Ở đây cái gì cũng phải mua, một cọng hành cũng phải mua, tiền đồ ăn mỗi ngày cũng không phải là một con số nhỏ, bên cạnh có thôn trang thật là tiện lợi, mỗi sáng sớm đi một quãng đường ngắn đưa hàng cho bọn họ, trồng rau chắc là việc làm tạo thu nhập của họ.

Nếu như thôn của bọn họ cũng có tiện nghi như vậy thì tốt.

Chỉ tiếc là thôn bọn họ không phải đặc khu, cũng không có nhiều người từ trời năm đất bắc đến đầu tư.

Trần Kiến Quân nhìn nhà máy càng ngày càng tiến gần đến quy hoạch của mình, khó nén kích động, cầm máy ảnh chụp không ít ảnh xây dựng, một kiểu ba tấm, hai tấm để gửi cho hai người đầu tư, một phần giữ lại làm kỷ niệm, chờ đến khi làm xong trình tự cuối cùng, Trần Kiến Quân thở phào một hơi, liên lạc bọn người Phí Khắc Tư.

Nhà máy đã xong, máy móc cũng đến nơi đúng lúc, cũng gần như nên chuẩn bị bắt đầu sản xuất.

"Trần Khải Triều! Trân Khải Triều!"

Trần Khải Triều nghe thấy có người gọi tên của mình thì lên tiếng: "Đến đây."

Nói xong thì câm chiếc xe ô tô ba mình mới mua đi ra ngoài, nhìn thấy anh trai ra ngoài, Viên Viên và Bàn Bàn cũng chạy theo sau, bọn chúng cũng cầm ô tô trong tay. Ở trước cửa, Viên Viên và Bàn bàn dặn dò nhau: "Ở ngoài đừng gọi tên anh cả."

"Em cũng thế, đừng quên đó." Viên Viên Bàn Bàn gì đó ở nhà không nói, bên ngoài nhất định không được gọi tên này. Nhắc nhở xong, bọn họ đã cùng nhau lao nhanh ra, không bao lâu, Thạch Trụ và Thạch Căn cũng đến, bọn họ cùng nhau ở giao lộ trên đại thụ bắt đầu chơi xe, xem ai xe chạy nhanh và xa hơn"Chiếc xe này của cậu đẹp quá." Thạch Căn nói đầy hâm mộ: "Chiếc xe ba mình mua trước đây, bị hỏng rồi, nếu như ba mua lại cho mình thì phải mua chiếc này."

"Chắc canh cậu quá cẩu thả, bằng không làm sao hư được?"

"Không có, mình rất cẩn thận, chẳng qua bị rơi thôi."

Viên Viên: "Nói ba mua lại cho cậu đi."

Thạch Căn lắc đầu: "Không được, mẹ mình nói, hư rồi thì thôi, nẹ không mua cho mình nữa, nói phải xem mình học."

Vẻ mặt của cậu có hơi buồn bực.

"Nếu như mình là mẹ cậu, mình cũng sẽ không mua, mới mua chưa được bao lâu đã bị hỏng rồi." Một người bạn nhỏ khác bắt đầu trách cậu "Bây giờ xe của mình đã hơn nửa năm rồi, vẫn còn tốt."

Trần Khải Triều ngẩng đầu lên, hỏi người bạn nhỏ: "Vậy sao cậu lại không mang ra chơi?"

"Bị em trai mình lấy đi rồi."

"Cậu không mang ra, chúng mình rất nhanh sẽ không có cách nào chơi cùng cậu được."

"Sao mình lại không chơi cùng các cậu được? Trường học được nghỉ lễ rồi."

"Vì bây giờ được nghỉ, đợi mẹ mình cũng được nghỉ lễ, chúng mình sẽ đi đến chỗ ba, ở đó đến hết kỳ nghỉ hè rồi quay lại."

"Ba cậu ở phía nam sao?"

"Đúng vậy."
Bình Luận (0)
Comment