Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 206 - Chương 206: Phát Triển (2)

Chương 206: Phát Triển (2) Chương 206: Phát Triển (2)Chương 206: Phát Triển (2)

Bằng không thì sẽ mất đi công việc, đến lúc đó sinh con gái, coi như mình không thèm để ý, người lớn trong nhà cũng sẽ cằn nhằn một phen.

Có địa phương đã bắt đầu chấp hành chính sách này, nhưng có nơi vẫn đang trong quá trình nhân rộng, chưa được thực hiện nghiêm túc, dù sao cả nước lớn như vậy, luôn có trước và sau.

Trần Gia thôn của bọn anh thuộc về loại sơn thôn xa xôi, Trân Kiến Quân nói tin tức này với bác cả Trần, anh tin tưởng ông hiểu được chú ý bên trong, nếu muốn sinh hai con thì quyết định sớm một chút, không phải chịu khoản tiên phạt kếch xù, có công việc càng phải cẩn thận chút, nếu không đành lòng làm mất việc.

Lúc Hứa Hiểu vừa biết được chính sách này, biểu hiện quả thật tiếc hận.

Cô vẫn muốn sinh thêm một đứa con gái, chỉ là Trần Kiến Quân không đồng ý, bây giờ thì hay rồi, quốc gia cũng không đồng ý, nói cách khác, cả đời này cô chỉ có ba con khỉ bùn mà thôi, mặc dù ba đứa nhóc cũng rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, chỉ là không có một chiếc áo bông nhỏ tri kỷ nào, Hứa Hiểu không khỏi thất vọng.

Đầy đủ trai gái cũng không dễ dàng mà, không có con gái thì sẽ để ý đến con gái nhà người ta hơn. Anh hai của cô không sinh con gái, anh cả lại sinh được một trai một gái, chỉ là xa cuối chân trời không có cơ hội gặp mặt, mà em trai của bạn đời nhà cô có con gái, nhưng cũng xa không thể chạm, nói tới nói lui gần nhất là Tri Vân nhà Phương Hồng Mai, đưa thứ nhất của cô ấy là con gái, hai đứa sau đều là con trai, lúc bọn họ tới làm khách, Hứa Hiểu luôn nói với con trai bọn họ phải chăm sóc tốt cho em gái, cho bánh kẹo cũng nhiều hơn những người khác một viên.

Đang nói chuyện thì Trân Lão Tam trở về.

Trần Kiến Quân hỏi: "Vườn trái cây thế nào ạ?"

"Đều tốt." Trân Kiến Quân gật đầu, nông trường này là của cá nhân anh, không có liên quan đến Phí Khắc Tư, Bách Hương Quả là xí nghiệp bọn họ hùn vốn, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc anh có sự nghiệp riêng.

Khi được hỏi anh có thể ở nhà mấy ngày, Trân Kiến Quân nói: "Hai ngày."

Hứa Hiểu khó nén thất vọng, chỉ có thể ở lại hai ngày à.

Trân Kiến Quân đã nhìn ra, chỉ có thể vỗ vỗ tay làm yên lòng cô: "Bên kia còn chưa thế bỏ lâu được."

"Bây giờ ai giúp anh trông?”

"Anh họ cả." Cũng chính là Trần Bình.

Tuy nói quan hệ dính líu giữa người thân và công ty của mình sẽ mang đến đủ thứ rắc rối, nhưng cũng không thể bỏ qua người quen còn có tác dụng khác, đó chính là độ tin cậy, bọn họ là một cộng đồng đợi ích tự nhiên, ngoại trừ lòng ghen ghét đố ky, đỏ mắt không muốn nhìn thân thích sống tốt hơn mình, nhưng họ sẽ chú ý đến lợi ích của nhà mình hơn người ngoài, họ sẽ bảo vệ một cách tự động và tự phát hơn.

Hai ngày này Trần Kiến Quân cũng không phải ở nhà nghỉ ngơi, anh không phải chỉ là ông chủ của Bách Hương Quả, anh vẫn là một người mua đi bán lại đấy, những việc này mang lại thu nhập không ngừng, không có việc này anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, có thể vô cùng bạo tay xây dựng nhà máy ở đặc khu?

Chỉ có thể ở nhà hai ngày, thời gian rất ngắn, Trân Kiến Quân cũng vui vẻ chịu đựng, mặc dù chen chúc trên xe lửa lãng phí nhiều thời gian như vậy, nhưng có thể gặp được người nhà một lần vẫn rất xứng đáng, không về thăm nhà nhiều một chút, con của anh sắp không nhận ra gọi anh là bác rồi.

Hai ngày sau, anh lại túi lớn túi nhỏ xuôi nam.

Anh nhớ máy bay, chỉ là từ bây giờ đến khi xây dựng sân bay còn rất nhiều năm, phương tiện giao thông giai đoạn này vẫn là xe lửa, xây dựng cơ bản không phải nói xây là xây, cần thời gian cho đất nước phát triển.

Cuối cùng cũng có một ngày, nó sẽ một lân nữa mạnh mẽ đứng vững.

Người đến từ Trần Gia thôn làm việc dưới tay anh cũng đã quen, chia ra viết thư vê nhà, gửi tiền gửi đồ đều có, một truyền mười, mười truyền trăm, truyền ra từ Trần Gia Thôn, từng người tìm tới nhà bác cả Trần, hi vọng mình cũng có thể ra ngoài, giống như anh em nhà mẹ đẻ của Liễu Lan, anh em của Từ Phúc chồng của Trần Hướng Hồng, bọn họ đều hi vọng có thể kiếm ra chút tiền bù vào chỉ tiêu trong nhà.

Nhà họ Từ lại xây nhà dọn ra ở riêng, nhà của bọn họ bây giờ dựa theo thứ tự anh em mà tách rời ra một khoảng cách, có thể ở gần nhau như gia đình, lại có thể giữ được sự độc lập của gia đình nhỏ. Nhưng mỗi anh em có căn nhà ba phòng khiến tiền tiết kiệm của bọn họ đã thấy đáy, con thiếu bên ngoài không ít nợ, hết sức hy vọng có thể tìm cách kiếm tiền.

Bên phía Từ Phúc là Trân Kiến Quân trực tiếp từ chối, cho nên bên Liễu Lan anh cũng không đồng ý, không phân biệt đối xử gì.
Bình Luận (0)
Comment