Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 205 - Chương 205: Phát Triển (1)

Chương 205: Phát Triển (1) Chương 205: Phát Triển (1)Chương 205: Phát Triển (1)

Coi như anh không cần ở trên công trường cả ngày, chạy tới chạy lui cũng không có cách nào tránh được ánh mắt trời, so với lúc trước anh tương đối trắng nõn, bây giờ tự dưng nhìn tuổi tác lớn thêm không ít.

Thật vất vả mới xong, anh có một chút thời gian lập tức bắt xe lửa về thủ đô thăm người nhà mấy ngày, nhưng khiến Trần Kiến Quân đau lòng là khi anh xuống khỏi xe buýt, lúc anh vác túi quà về nhà để bọn họ ngạc nhiên, đi đến giao lộ đột nhiên có một người đâm vào lòng, là Bàn Bàn.

Trân Kiến Quân vui mừng, con của anh kích động như vậy chắc chắn là nhớ anh.

Rất nhanh anh đã nghe được âm thanh tan nát cõi lòng

Bạn nhỏ Bàn Bàn nói xin lỗi với người mình không cẩn thận đụng vào: "Bác ơi, cháu không phải cố ý đụng vào bác..."

Ặc... Ngẩng đầu nhìn lên sao lại là ba của bé nhỉ?

Cách ăn mặc này, mùi vị kia, bé còn tưởng là ông bác mỗi ngày đến chỗ nhà bé bán củi đốt đó.

Trân Kiến Quân nhặt trái tim pha lê vỡ tám mảnh của mình lên, một mặt lạnh lùng: "Ha."

Trần Kiến Quân nhặt trái tim thủy tinh của mình lên, dẫn theo Bàn Bàn về nhà, trên đường đi Bàn Bàn cứ líu ríu...

"Ba, sao ba trở về không báo trước một tiếng thế."

"Ba, lần này ba có thể ở nhà bao lâu?"

"Ba, ba tiều tụy đi nhiều ha."

Trần Kiến Quân lạnh lùng: "..."

Trên đường đi Bàn Bàn nói không ngừng, Trần Kiến Quân biểu thị hiện tại anh không muốn nói chuyện với nhóc đầu củ cải này.

Bàn Bàn không phát hiện gì, tiếp tục líu ríu, nhìn thấy anh trai, nâng cánh tay lên hô to: "Anh cả, anh hai, ba trở về nè."

"Bal"

Nhìn thấy Đoàn Đoàn và Viên Viên xung quanh, tâm tình Trân Kiến Quân tốt lên không ít.

Anh về đến nhà là ngày thứ sáu, trong nhà chỉ có Lưu Điền Phương ở nhà, Trần Lão Tam còn ở vườn trái cây chưa về, ba người khác người thì đi làm người thì đi học.

Lưu Điền Phương nhìn dáng vẻ đen gầy của anh, đau lòng hỏi anh: "Có đói bụng không, muốn ăn cái gì mẹ làm cho con."

Trần Kiến Quân bỏ cái túi xuống, hoạt động gân cốt: "Mẹ, cho con một bát mì đi, thêm một quả trứng gà."

Tiểu Đoàn tử nhìn anh như vậy, lập tức chạy về phòng, cầm giúp anh một bộ quần áo để thay giặt, làm trái tim anh ấm áp, con anh đánh một cú thật tuyệt!

Nhận được quần áo, Trần Kiến Quân nhanh chóng tắm một hồi nước lạnh, chờ đến khi mặc xong quần áo đi ra, trên bàn cơm đã có một bát mì nóng hổi.

Bát mì nóng hổi vừa xuống bụng, Trần Kiến Quân thoải mái thở ra một hơi.

Tô mì không nhiều, đủ anh lấp vừa bụng, sẽ không làm anh quá no, anh đi vài bước, uống một chén nước thì trở về phòng nằm, nhìn anh đi vào phòng nghỉ ngơi, ba người Tiểu Đoàn tử ở bên ngoài vui mừng soạn quà theo bản năng nhỏ tiếng lại.

Ba thật vất vả, nuôi gia đình thật sự không dễ dàng đâu, bọn họ nhỏ tiếng một chút, không được ầm ï đến ba.

Đợi đến khi Hứa Hiểu hết giờ học trở về nhà thì phát hiện ngạc nhiên này.

"Trở về lúc nào? Sao trước đó không hề nói gì, anh nói thì chúng em đi đón anh." Trân Kiến Quân cười: "Chính là cố ý muốn cho các em kinh ngạc vui mừng đó, thế nào, vui không?"

"Kinh ngạc vui mừng, rất kinh ngạc vui mừng luôn đó, anh có mệt không? Có muốn đi nằm một chút không?"

"Vẫn ổn, đã nằm rồi." Ngủ một hồi, anh đã khôi phục tinh thần.

Cũng không lâu sau Trần Kiến Cường cũng trở về, đơn vị của cậu cũng có kí túc xá, nhưng cậu chỉ thỉnh thoảng ở bên kia một đêm, về nhà ở nhiều hơn, ở đơn vị vắng ngắt, chỗ nào bằng được ở nhà?

Trân Hướng Quyên học y, cho nên học nhiều hơn một năm, bây giờ còn đang đi học.

Việc ở đơn vị của Trân Kiến Cường không tệ, đãi ngộ nhiều, vào làm có kí túc xá độc lập, làm được hai năm thì nhà kia sẽ thuộc về cậu.

Công việc của Trần Ái Đảng cũng không tệ, cũng có kí túc xá riêng, Phương Hồng Mai dẫn theo ba đứa nhỏ ở chung với cậu trong kí túc xá, ở cùng người một nhà trước mắt mà nói vẫn đủ ở.

Nói đến hiện tại, kế hoạch hóa gia đình đã chính thức bắt đầu áp dụng, những công nhân viên chức bọn họ càng phải kiểm tra nghiêm khắc, sinh trước đó không tính, chỉ cần sau khi chính sách được ban ra mà làm trái, bị mất việc mà còn đối mặt với tiên phạt.

Có một ít thanh niên trước đó sinh một lần, dù là nam hay nữ, chỉ cân muốn sinh tiếp phải vứt bỏ công việc, vậy công việc quan trọng hay là con cái sau này quan trọng?

Nếu thai đầu tiên là con trai, phần lớn đều sẽ lựa chọn công việc, nếu như thai đầu là nữ, vậy sẽ phụ thuộc vào điều kiện gia đình và nhận thức về tinh thần.

Người đời trước rất chú trọng điểm này.

Không có cháu trai thì phải làm sao? Trần Kiến Quân cảm thấy rất may mắn, Trần Ái Đảng đã có con trai con gái, ba đứa con cũng không ít, không cần sinh thêm đứa nữa khiến công việc của cậu bị ngâm nước nóng, nhưng Trần Kiến Cường và Trần Hướng Quyên khá xui xẻo, bây giờ bọn họ chưa kết hôn, chờ đến lúc kết hôn sinh con chính là giai đoạn nghiêm khắc nhất của chính sách kế hoạch hóa gia đình, đến lúc đó muốn có được trai vén đủ đầy, ngoại trừ mang thai đôi, trên cơ bản không có khả năng.
Bình Luận (0)
Comment