Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 204 - Chương 204: Ai Là Đại Gia Nhà Anh! (2)

Chương 204: Ai Là Đại Gia Nhà Anh! (2) Chương 204: Ai Là Đại Gia Nhà Anh! (2)Chương 204: Ai Là Đại Gia Nhà Anh! (2)

Nhà máy không nhỏ, rộng ba mẫu gần bốn mẫu, lái xe đến hai vườn trái cây cũng phải mất nửa giờ.

Nhìn về sau này, chỉ là giá đất cũng có thể vượt xa lợi ích mà bọn họ mở xưởng, đến lúc đó chuyển nhà máy đi nơi khác, lợi nhuận tuyệt đối có thể tăng gấp bội, đây chính là lợi ích lớn của đất đai.

Mỗi lần nghĩ đến cái này, trong lòng Trần Kiến Quân ngứa ngáy, muốn dính vào bất động sản, nhưng trái lo phải nghĩ nên thôi.

Bất động sản cũng không phải dễ làm như vậy, đất đai, công trình đều là chuyện phiên phức, suy nghĩ một chút anh đã bỏ cuộc giữa chừng.

Hứa Hiểu thành giáo viên ngữ văn ở thủ đô, cô thích ứng rất tốt, bản thân cô đã có mấy năm kinh nghiệm dạy thay.

Trần Kiến Quân đến nơi đặc khu này, ngay từ đầu không thể thiếu anh trông coi, một tháng mới trở vê một lần, vợ chồng bị ép ở riêng hai nơi.

Tất nhiên là có không quen, nhưng Hứa Hiểu cũng sẽ không nói phản cảm, trước đó khi Trần Kiến Quân làm lái xe, cũng không khác gì lúc này, đều là thường xuyên không ở nhà, hiện tại cô có công việc, có ba mẹ chồng, ba mẹ, con trai, muốn nói chuyện với Trần Kiến Quân có thể gọi điện thoại bất kỳ lúc nào, cũng không phải không chịu được.

Chủ là là cô cũng biết, đây chỉ là tạm thời, chờ đến khoảng thời gian này trôi qua, người một nhà của cô cũng sẽ đoàn tụ.

Chất lượng cuộc sống của Trần Kiến Quân ở chỗ này có thể nói là hạ thẳng xuống, trước kia vê đến nhà đều là bọn họ làm, anh xuống bếp chỉ là giúp đỡ mà thôi, mà những việc vặt trong cuộc sống cũng không cần anh phiên não, quần áo chỗ ở đều sạch sẽ, thế nhưng ở nơi xa lạ này không giống thế. Anh thuê một ngôi nhà, anh ở một phòng, còn lại để những người Trần Gia thôn nghỉ ngơi, nhà máy xây tại đây, nhà của anh cũng đang xây, ở sâu trong nhà máy.

Nhà của anh xây trước nhưng cũng không nhanh như vậy, sau đó một đám đàn ông ăn chính là cơm tập thể, gia vị chỉ có muối và xì dầu, hương vị tạm được, chỉ có thể ngẫu nhiên đến tiệm ăn chiêu đãi dạ dày mình một chút, nhiêu người như vậy ở cùng nhau thì có thể tưởng tượng được tình hình vệ sinh, coi như nhìn không giống bãi rác cũng có một mùi hương bay bay.

Trần Kiến Quân lại gửi một phong điện báo về, sau đó vợ Trân Bình và mấy người con dâu khác cũng tới, có mấy cô ấy phụ trách nấu cơm và vệ sinh, lúc này mới tốt lên rất nhiều.

Ở trên công trường, mặt trời chiếu xuống, Trần Kiến Quân sạm đen đi vài lần, bộ dạng trước kia của anh đi ra ngoài, những thiếu niên còn gọi anh một tiếng anh trai, nhưng với bộ dạng hiện tại, ra ngoài chắc chắn nghe được tiếng chú, có một lần còn như sấm sét giữa trời quang, có người kêu anh một tiếng bác.

Anh chửi trong lòng một tiếng, mày kêu ai là bác? Ai là bác của mày?

Coi như hai đời cộng lại nhưng trong lòng của anh tuổi tác vĩnh viễn là mười tám!

Bởi vì ban đầu vườn trái cây từ đầu đã trồng cây ăn quả, hiện tại trái cây lớn đang chờ bọn anh thu hoạch.

Số có vẻ ngoài đẹp tất nhiên là hái đem bán, làm dịu lỗ hổng tài chính của Trân Kiến Quân, số tiền bạc mà bọn anh chuẩn bị trước khi khởi công nhìn qua hơi ít, ngoại trừ lưu lại một ít để chi phí trong nhà, đã đem tất cả đều dùng hết, số tiền sau này còn muốn từ nông trại của anh chuyển ra bổ sung.

Bây giờ có thể thu nhập nhiều thêm một chút thì phải thêm một chút.

Giá cả trái cây ở nơi này không hề tốt, nhưng vận chuyển đến phương Bắc thì không giống vậy. Trân Kiến Quân đã dùng xe lửa để vận chuyển những trái cây chưa chín hẳn có thể bảo quản một thời gian về thủ đô cùng với hàng khác của mình.

Ở phương Bắc trái cây bán rất chạy, giá đắt thì đắt, người trong nhà cũng chưa từng được ăn.

Người bỏ tiền ra luôn có loại suy nghĩ này.

Một thời gian trước, muốn mua cũng không có chỗ nào bán, vừa đến đã bị chia hết.

Căn nhà của anh và khu tập thể đều ở hai tâng, khu nhà xưởng một tâng nhưng cao hơn, nhìn qua cũng cao ngang hai tầng.

Phần lớn của nhà máy vẫn đang trống không, Trần Kiến Quân cũng không để nó lãng phí, ngoại trừ con đường được quy hoạch, phần lớn đất trống xung quanh anh cho người rảnh rỗi đi trông ô mai.

Lúc trước chính là dựa vào mứt ô mai bắt được dạ dày của anh em Phí Khắc Tư.

Máy móc là hàng qua tay, nhưng chuyển từ nước ngoài đến cũng mất thời gian, khi máy móc đến thì nhà máy vừa hoàn thành không lâu.

Bọn người Trần Bình không trở vê.

Làm việc xây nhà thật sự là công việc khổ cực, nhưng qua một đoạn thời gian bọn họ không gầy đi, ngược lại còn tăng cân.

Trọng lượng tăng thêm đều trở thành cơ bắp của bọn họ, trong khoảng thời gian này làm nhiều ăn cũng nhiều, sau khi tiêu hóa thì biến thành cơ bắp trên người.

Trần Kiến Quân cũng không ngoại lệ, anh đen, cũng nặng.
Bình Luận (0)
Comment