Chương 203: Ai Là Đại Gia Nhà Anh! (1)
Chương 203: Ai Là Đại Gia Nhà Anh! (1)Chương 203: Ai Là Đại Gia Nhà Anh! (1)
Nếu không phải bởi vì khoản đầu tư của hai người không nhiều, mứt hoa quả lại thật sự hợp khẩu vị của bọn họ, họ sẽ không đầu tư dứt khoát như vậy, có hai anh em họ ra mặt, kế hoạch tiếp theo của Trân Kiến Quân trong nước dễ dàng hơn nhiều rồi.
Trần Kiến Quân lôi kéo hai nhân công miễn phí một thời gian, nhận thầu hai vườn trái cây, đồng thời có Phí Khắc Tư ra mặt, chính phủ phê chuẩn một mảnh đất, bọn họ mua lại, đây là địa điểm nhà máy sau này của bọn họ.
Xây dựng nhà máy đồng nghĩa với sẽ tuyển dụng lao động, đến lúc đó sẽ tạo thu nhập cho công nhân, đây là tâm nhìn của quan chức nơi đó cho nên bật đèn xanh.
Sau đó bọn họ cùng nhau bỏ vốn đặt máy móc, chờ đến lúc máy móc được đưa đến nơi này, nhà máy của bọn họ đã gần xong rồi.
Trần Kiến Quân muốn mua một cái điện thoại di động, không có điện thoại di động thật không tiện, tuy rất là ghét bỏ hình dạng điện thoại di động bây giờ, nhưng vào lúc này,'Điện thoại di động" là biểu tượng cho người có địa vị, mang theo ra ngoài đi lại đều được cung kính hơn người khác ba phần, đây chính là cái gọi là kính trọng quần áo trước sau đó mới kính trọng người, cuối cùng Trần Kiến Quân vẫn quyết định không mua một cái điện thoại di động, mẹ nó, bỏ nhiều tiền như vậy để mua một cái điện thoại di động làm anh đau lòng, số tiên kia có thể mua thêm hai căn nhà, thế là anh lắp điện thoại cố định.
Điện thoại cố định hơn một nghìn, so với điện thoại di động mấy chục nghìn vẫn rẻ hơn nhiều.
Anh và Phí Khắc Tư làm nhanh chóng, bắt đầu tìm người khởi công, vườn trái cây cũng thuê người giỏi giang quản lý.
Vườn trái cây này không thể so với cái của anh ở thủ đô, không nói là quả lớn thành từng đống, cũng có thể nói một câu bội thu.
Anh có thể làm được một bước này, Trần Kiến Cường và Trần Ái Đảng không thể nghi ngờ là há hốc mồm, làm sao chỉ trong chớp mắt anh ấy và người bạn nước ngoài kia lại trở thành khách quý của chính phủ chứ?
Dân bản xứ, nhất là những đốc công kia, nếu như anh biểu hiện không đủ cứng rắn sẽ bị khách lấn át chủ, cho dù bọn họ là ông chủ bỏ tiền vẫn sẽ bị lừa đảo gian dối, bị nâng giá lên, nơi này khắp nơi đều đang thi công, những người này khó tìm, không sợ ông chủ không chấp nhận, nếu không không ai đồng ý làm việc cho anh.
Trân Kiến Quân bị ăn một lần thua thiệt nhỏ, may mà anh gửi một phong điện báo vê cho bác cả Trần, nói anh đang làm việc giúp người nước ngoài, hiện tại trong tay đang có một công trình muốn làm, muốn tuyển thanh niên khỏe mạnh đến xây dựng nhà máy, một tháng ba mươi, bao ăn ở, nếu biết làm thợ thạch cao thì lương có thể cao hơn một chút.
Trong thôn nhiều người như vậy sao?
Không thể nói là nhiêu nhưng cũng không ít, ví dụ mỗi nhà có ba người con trai, hiện tại đều đang tuổi tráng niên ba mươi bốn mươi tuổi, lại sinh được mấy đứa con. Đứa lớn cũng hơn mười sáu mười bảy tuổi, có thể xem như một người lớn rồi.
Trong những gia đình này những người này có thể lo liệu đàng hoàng, nhiều người nhưng lại không có công việc để làm, thời gian nhàn rỗi sau mùa vụ thì rảnh rỗi ở nhà, bây giờ ba mươi một tháng, còn là đồng hương, hỏi cũng không từ chối, ba con cùng đi có đến mấy cặp.
Trân Bình cũng tới.
Anh ta biết một chút về xây nhà ở, mà ở nhà đã có ba anh ta coi chừng, anh muốn đi ra thế giới bên ngoài nhìn nhiều một chút.
Nhìn thấy nội dung trên điện báo, anh ta động lòng.
Có những người đầy lòng hăng hái này, lại thêm một vị thợ cả kinh nghiệm phong phú tốn giá cao mời tới, lúc này mới nhanh chóng bắt đầu quá trình.
Phí Khắc Tư nhìn những gì nên làm đều đã làm xong, ngồi trên máy bay về nước, anh ta sẽ không ở nước này mòn mỏi chờ đợi, chuyện làm ăn của anh ta chủ yếu là ở nước khác.
Trần Ái Đảng và Trần Kiến Cường lợi dụng mua đồ vật ở nơi này mang về bán kiếm lời chênh lệch giá, túi tiền rủng rỉnh lên nhiều, sau đó đã thành thật đi làm việc, anh cả có sự nghiệp của mình, đang phấn đấu vì tương lai, bọn họ không phải ở cùng một chiến trường nhưng lại có cùng mục tiêu.
Còn nói đến làm ăn, sau khi suy nghĩ kỹ lại tự nhận là mình không cảm thấy hứng thú như vậy, mà ngoại trừ tiên, bọn họ có lý tưởng của mình, lý tưởng kia không liên quan đến làm ăn.
Đối với cái này, Trần Kiến Quân đưa lời chúc mừng, có chuyện mình muốn làm là chuyện rất hạnh phúc.
Hoa quả ở khu vực phương Nam này càng nhiều, đủ loại từ cây vải, long nhãn, cây dương mai, quả sơn trà, cây hồng bì, quả mận, quả đào, quả xoài, chuối tiêu...
Trân Kiến Quân vận chuyển cây con từ vườn trái cây của anh ở thủ đô bằng xe lửa đến nơi này, từng loại đưa đến địa phương anh đã lên kế hoạch.