Chương 202: Tư Tưởng Không Sức Khỏe (3)
Chương 202: Tư Tưởng Không Sức Khỏe (3)Chương 202: Tư Tưởng Không Sức Khỏe (3)
Anh muốn trồng một vườn trái cây, đầu ra của vườn trái cây có mấy lựa chọn, đầu tiên là có thể bán trực tiếp trái cây tươi, nhưng mà trái cây tươi lại không dễ bảo quản, kỹ thuật vận tải ướp lạnh của thời đại này không tiên tiến như đời sau, trừ khi gần nơi tiêu thụ chứ nếu xa thì có khả năng sẽ phát sinh đủ loại vấn đề. Cách thứ hai chính là sản xuất đủ loại trái cây đóng hộp, cách thứ ba chính là mứt hoa quả, cách cuối cùng là mứt hoa quả loãng.
Bán trái cây tươi bây giờ vẫn có thể, bởi vì hiện tại phần lớn trồng trọt vẫn là lương thực lấp đầy dạ dày, trái cây là thứ yếu, đợi sau khi dạ dày được lấp đầy rồi thì sẽ để ý đến trái cây.
Có cung có cầu, mãi mãi không thể nào thiếu được người kiếm lời, đến lúc nhiều mối cạnh tranh, thủ đô lại rộng lớn như vậy, nguồn tiêu thụ trái cây của bọn họ thật sự không thể nói trước được.
Vậy nên anh bây giờ đã bắt đầu tìm đường đi có liên quan rồi, máy móc sau này, địa điểm sau này, xây dựng, người ngoài ngành nhìn có vẻ rất dễ dàng nhưng so với thực tế thì sẽ luôn có đủ loại vấn đề lớn nhỏ.
Nhà xưởng hay máy móc gì đó hiện tại trên căn bản không cần nghĩ tới rồi, không phê duyệt, cũng không có phương pháp, phải đợi thêm vài năm nữa, nhưng mà kết hoạch thì phải chuẩn bị sẵn sàng trước, còn có công thứ... Nếu không đến lúc đó sẽ có rất nhiều việc phải làm, không biết bắt đầu từ đâu.
Có lúc, Trần Kiến Quân nhìn đống tài liệu và sách xếp chồng chất trong phòng sách, anh sẽ cảm giác tự hoài nghi bản thân.
Vậy thì sao... Anh cũng không phải bởi vì để sau này có thể sống thoải mái hơn, mới chọn đi con đường như vậy?
Sao bây giờ lại khổ vậy chứ!
Sau khi bị lung lay một lúc, rất nhanh anh lại trở nên kiên định, con đường như vậy thật sự đã là quá thoải mái rồi, anh không thể nào mãi sống nhờ vào những món đồ cổ mà anh đã cất giữ được, anh còn có ba đứa con trai phải nuôi.
Thực tế, khi trồng vườn trái cây, anh có nông trường, có những người thợ lành nghề ở phòng chế biến, điều này đã rút ngắn đi hành trình của anh rất nhiều.
Phương pháp điều chế, từ trước đến nay đều là một thứ rất đáng tiền, anh có thể lợi dụng các thông số trình tự ở trong phòng chế biến để cải thiện một chút, từng chút một hoàn thiện một phương pháp bình thường trở thành khẩu vị càng phù hợp với đại chúng hơn.
Nếu như như vậy còn không thể thành công... Anh thật sự có thể tìm một miếng đậu hũ đâm đầu vào rồi.
Thời gian vèo một cái đi qua, gần tới lúc tốt nghiệp, cả đám đều đi tìm công việc cho mình, bởi vì trận cách mạng kia, nhân tài đứt gấy, nhóm người tốt nghiệp này đã sớm được chú ý, Trân Kiến Quân nhận được không ít lời mời, đều bị anh từ chối.
Anh không thích loại cuộc sống đó, anh cũng không muốn miễn cưỡng chính mình.
Từ tận đáy lòng, anh vẫn là thế hệ nhà giàu đời thứ ba làm mọi việc theo ý mình.
Không hiểu sao có rất nhiều người, cả thây hướng dẫn của anh còn cố ý nói chuyện với anh mấy lần, muốn anh trở về đường ngay lối thẳng, nhưng bởi vì sự kiên trì của anh, cũng chỉ có thể không biết làm sao từ bỏ, theo ý của anh.
Hứa Chiêu Mẫn và Triệu Ngọc Anh là giáo sư đại học, cũng khuyên con rể, nhìn anh kiên định như vậy thì cũng không có cách nào.
Đây là con rể, không phải con trai, bọn họ chỉ có thể đưa ra đề nghị mà thôi.
Đây đúng mà một thời đại chứa nhiều cơ hội tốt.
Trước khi bọn họ chính thức bắt đầu, Trần Kiến Quân dẫn theo Trần Ái Đảng và Trân Kiến Cường cùng nhau đi xuống đặc khu phía nam, nơi đó hàng hóa rực rỡ muôn màu, thường xuyên có thể nhìn thấy các thương nhân giàu có đến từ các nơi, đi ra đi vào mặc áo da, bên hông có điện thoại di động, dáng vẻ xa xỉ.
Trong nước, ngoài nước, có vật đẹp giá rẻ, cũng có xa xỉ phẩm giá cao chót vót... Trần Kiến Quân không biết tám mươi năm sau có phồn hoa hưng thịnh như thế này không, anh thấy người đi đường đi lại, trong mắt bừng bừng dã tâm, nơi này là thiên đường phấn đấu của bọn anh.
Nơi này trước kia là một cái làng chài nhỏ rách nát, hiện tại gần như mỗi ngày mỗi thay đổi, làm cho người ta lóa mắt mê mẩn.
Ba anh em Trần Kiến Quân vòng vòng chỗ này hai ngày, chờ đến khi Phí Khắc Tư đến, hai người bọn họ đăng ký một công ty tên là Bách Hương Quả, cùng âm với tên một loại trái cây là chanh dây.
Trân Kiến Quân chiếm sáu mươi phần trăm, anh em họ Phí Khắc Tư mỗi người chiếm hai mươi phần trăm.
Trong nước và ngoài nước hùn vốn là có chính sách ưu đãi của chính phủ.
Sản phẩm chính của công ty bọn họ là mứt hoa quả.
Trần Kiến Quân góp kỹ thuật, nguyên liệu, nhân công, một số tiền nhất định, anh em họ hai người kia thì xuất tiền và các một số mối quan hệ ở nước ngoài.