Chương 211: Cứu Người (2)
Chương 211: Cứu Người (2)Chương 211: Cứu Người (2)
Cố ý trêu ghẹo mình? Nếu là mình trả lời không đúng ý thì có lẽ đã không phải nói giỡn, nhưng mà: "Sau này không nên nói thế nữa, nói những lời muộn não thế làm gì, chúng ta sau này sẽ sống lâu trăm tuổi."
"Được, sau này không nói nữa..." Nụ cười trên mặt cô rất sâu.
Về đến nhà, bọn họ Đoàn Đoàn tò mò: "Ba, anh trai đó như thế nào rồi?"
Lúc ấy đến bệnh viện Hứa Hiểu đã đưa con về nhà, cho nên bọn họ không biết xảy ra sau đó.
"Không sao đâu, anh ấy tỉnh lại, ba đi gọi điện thoại trước, mấy đứa muốn biết gì thì hỏi mẹ đi."
Bàn Bàn: "Mẹ ơi, có phải bác sĩ cho chú uống thuốc đắng, còn có chích bằng kim tiêm rất dài."
Viên Viên: "Anh ấy đã đã khỏe chưa sao?"
Hứa Hiểu nghe bọn chúng hỏi thế, vẻ mặt bình tĩnh, thở phào nhẹ nhõm, con cái không bị dọa sợ là được: "Bác sĩ đã khám cho anh ấy rồi, bây giờ nghỉ ngơi sẽ khỏe lại thôi."
"Chúng ta có thể đi thăm anh ấy không? Con có thể cho anh ấy vỏ ốc con mới nhặt được ở biển"
"Mấy ngày nữa đi, bây giờ anh ấy còn yếu cần phải được nghỉ ngơi."
Lưu Điền Phương nghe vậy thì thở dài nói: "Một kẻ có tội, kẻ gian ác như vậy, sẽ phải chịu quả báo...
Trân Kiến Quân thông báo cho bạn anh ấy Trương Chí Nghĩa, không bao lâu sau, lúc anh đến bệnh viện thăm Phó Gia Hoàn bạn anh ấy đã ở đó, cả người mặt tây trang mang giày da, giống phong thái của tầng lớp thượng lưu. Anh ta nhìn thấy Trân Kiến Quân bưng trái cây đi vào, trên mặt mang theo nụ cười cảm kích, anh ta nắm tay anh: "Anh là đồng chí Trần Kiến Quân đã cứu bạn tôi phải không? Cảm ơn anh rất nhiều!" Trịnh trọng cúi đầu, Trần Kiến Quân vội vàng lui sang một bên: "Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, chuyện nhỏ không tốn sức mấy”
"Đây là ơn cứu mạng, nếu không phải mọi người kịp thời phát hiện còn không biết xảy ra chuyện gì nữa? Tôi nghe nói bạn tôi mượn anh một số tiền, hiện tại cậu ấy không tiện, tôi giúp cậu ấy trả trước."
Trần Kiến Quân nghe xong lời này, dứt khoát lấy ra giấy nợ vừa mới được viết cách đây không bao lâu, thấy được mặt trên con số, anh ta lập tức cho tay vào túi quần, trừ đi con số bên trên tờ giấy còn cho thêm 200 tệ.
"Trên người không có quá nhiều tiền, đây là một chút nho nhỏ lòng tỏ biết ơn, xin anh đừng từ chối."
Trân Kiến Quân trả lại 200 tệ: "Thật sự không cần khách sáo thế, tôi không có làm cái gì, anh không sao là được rồi, số tiền này anh lấy về đi, tôi cũng không nên nhận làm gì."
Anh cứ khăng khăng đẩy trả lại, Trương Chí Nghĩa hơi do dự, tính toán, bây giờ không vội, tương lai còn dài, trực tiếp đưa tiền cũng không phải quá tốt.
Anh cất tiền lại: "Xin tự giới thiệu, tôi là Trương Chí Nghĩa, là người Hoa Kiều."
Trần Kiến Quân nhìn anh ta, rồi lại nhìn qua Phó Gia Hoàn đang nằm trong phòng bệnh, anh ấy nhận ra nên mỉm cười: "Đúng vậy, chúng ta đều là Hoa Kiều về nước, trong khoảng thời gian này tôi vẫn luôn ở đây làm kinh doanh, nhận được điện thoại lập tức đến đây."
"Hóa ra anh cũng ở đặc khư?"
Ngay khi những lời này nói ra, sắc mặt cả hai người Phó Gia Hoàn đều hơi khó coi, Phó Gia Hoàn thốt lên hai chữ: "Không phải." Trân Kiến Quân: "..."
Anh lập tức nói sang chuyện khác: "Bác sĩ có phải lại tới kiểm tra tình hình không? Thế nào rồi?"
"Bác sĩ vừa mới kiểm tra, tĩnh dưỡng cho tốt là được."
Rất nhanh, Phó Gia Hoàn đã ngủ, anh ấy thật sự kiệt sức, tỉnh lại không bao lâu rất nhanh lại sẽ cảm thấy buồn ngủ, nhưng là lại ngủ không được yên giấc, không bao lâu lại bừng tỉnh trong cơn mơ.
Nhìn thấy anh ngủ, bọn họ đi đến bên ngoài đi nói chuyện.
Vừa mới bước ra, Trương Chí Nghĩa bắt tay Trân Kiến Quân: "Lúc mới nhận được điện thoại của anh, tôi cũng tưởng anh đang nói đùa, không ngờ lại là sự thật, lần này may mà có anh, không thì không dám tưởng tượng hậu quả thế nào."
Trần Kiến Quân bật cười: "Không cần lại lặp lại nói lời cảm tạ, đây là chuyện nhỏ, không tốn sức mấy, cũng không làm gì."
Có lẽ anh ta cần người lắng nghe, Trương Chí Nghĩa thở dài: "Tôi không ngờ, tình cảnh nhà cậu ấy lại căng thẳng như thế." Anh cười khổ.
Trần Kiến Quân im lặng, anh rất tò mò, những nếu chủ động hỏi có khiến anh thành kẻ nhiều chuyện không?
May mắn không cần anh rối rắm, Trương Chí Nghĩa đã tiếp tục nói: "Gia đình chú tôi vì có chút tiếng tăm nên dời ra nước ngoài phát triển sự nghiệp, mấy năm nay vẫn phát triển, nhưng người đi trước luôn muốn quay về cội nguồn, bây giờ đất nước lại mở cửa kinh doanh, chúng tôi quay vê, ở đây còn lãng phí nhiều thứ, còn chặng đường dài để đi, nhưng cũng thể hiện cơ hội rất lớn, chúng tôi rất hào hứng, lần này vì làm quá tốt nên Gia Hoàn mới bị người ta đặt bấy."
Lúc anh ta nói đến chuyện về nước, Trần Kiến Quân nghĩ tới Hoàng Nguyệt Hoa, tình hình gia đình cô ta cũng tương tự thế.
Cũng là những người lớn trong nhà sắp xếp về nước.