Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 212 - Chương 212: Không Kịp Đề Phòng (1)

Chương 212: Không Kịp Đề Phòng (1) Chương 212: Không Kịp Đề Phòng (1)Chương 212: Không Kịp Đề Phòng (1)

Nghe những gì xảy ra sau đó, Trần Kiến Quân vô thức nảy ra một loạt âm mưu tranh giành giữa các gia đình trong đầu.

Hào môn rất nhiều thị phi, không không không, gia đình anh ấy đời trước khá hòa thuận, mọi người đều theo đạo Phật hơn, vẫn nên nhìn người.

Tương lai nhà anh sẽ không như thế, ba đứa nhỏ trong gia đình là cùng một mẹ sinh ra.

"May mắn Gia Hoàn đại nạn không chết, tương lai sẽ hạnh phúc đến cuối đời, đồng chí Trần Kiến Quân, có thể nhờ anh một chuyện không?”

"Có chuyện gì vậy?”

"Anh có thể giữ im lặng về việc anh đã cứu một người không?"

"Không vấn đề gì!"

Trần Kiến Quân cùng Phó Gia Hoàn, Trương Chí Nghĩa cứ thế mà trở thành bạn bè, là kiểu biết nhau nhưng không cụ thể.

Phó Gia Hoàn dưỡng thương xong thì quay về, nhà anh ở thành phố duyên hải miền trung của đất nước, Trần Kiến Quân không biết cụ thể vị trí, lúc vô tình nói về vị trí chính xác thì ánh mắt của anh ấy đột nhiên sắc bén, mà đối với chuyện này, Trương Chí Nghĩa lại thở phào, còn Trần Kiến Quân vẫn luôn yên lặng.

Phó Gia Hoàn được cách thức liên hệ với anh, nói rằng sắp xếp yên việc trong nhà rồi sẽ đến chào, sau đó rời đi.

Trương Chí Nghĩa đã chuẩn bị xong cho anh một đống đồ lớn, ép Trần Kiến Quân phải nhận lấy, thật ra bọn họ đã thanh toán xong cả rồi.

Trân Kiến Quân cảm thấy mọi chuyện không có đơn giản như vậy, nhà họ Phó còn rối rắm, anh và Trương Chí Nghĩa lại chăm chỉ, đều phát triển ở đặc khu, anh làm ăn kinh doanh, vô tình còn có thể dẫn dắt Trân Kiến Quân mở rộng thêm mối quan hệ, Trần Kiến Quân cũng có qua có lại, nếu có thể giúp được gì, anh ấy sẽ chủ động giới thiệu một vài cái.

Thì như có thêm một người bạn.

Trương Chí Nghĩa nhỏ hơn Trần Kiến Quân mấy tuổi, đã lập gia đình, là người đã có vợ có con, bọn họ cũng đi theo anh ta đến sinh sống ở đặc khu, trước đây Trần Kiến Quân chưa từng gặp, cũng nghe Trương Chí Nghĩa ít nhiều nhắc đến

Trân Kiến Quân tính toán tổ chức một tiệc tối nướng BBQ ở bãi cỏ phía trước mặt nhà anh, anh mời những người có mối quan hệ, cả Trương Chí Nghĩa cũng ở trong danh sách đó.

Khi anh mời, Trương Chí Nghĩa đồng ý đến ngay.

Ngoại trừ gia đình anh, còn có hai người nữa, một người họ Lý và một người họ Cố.

Người họ Lý là người đã mở xưởng đóng gói, và người họ Cố là nhà sản xuất chai thủy tinh.

Đến ngày đã hẹn, Trần Kiến Quân đã chuẩn bị trước đồ nướng, tất nhiên chỉ ăn đồ nướng thôi là chưa đủ, còn có rất nhiều thứ để lựa chọn, quá nóng đã có trà giải nhiệt, cơm chiên, món kho, rau trộn đều tất cả đầy đủ hết, muốn đổi khẩu vị thì có rất nhiều món.

Đến giờ hẹn, họ không thể đến tay không, mang theo rượu, một ít trà và một số đồ trang trí.

Trần Kiến Quân cũng là lần đầu tiên gặp được vợ Trương Chí Nghĩa.

Bởi vì đây là tiệc nướng BBQ, cũng có thể nói là tự phục vụ cho nên không có mặc đồ quá rườm rà, ăn mặc thoải mái vừa vặn, hơn nữa bởi vì cô ấy có khuôn mặt tương đối giống học sinh, nếu không phải có cậu bé vô cùng giống mình trong tay, khó mà khiến người ta tin được cô đã làm mẹ.

Trương Chí Nghĩa là người đầu tiên giới thiệu: "Đây vợ tôi, Lưu Tư Hoa, con trai tôi, Trương Bá Tư." Ánh mắt Lưu Điền lần đầu nhìn thấy cô gái này đã cảm thấy cô rất quen thuộc, ấn tượng đầu tiên rất tốt, nở một nụ cười nhiệt tình: "Đến đây rồi thì đừng khách sáo nữa. Muốn nói gì thì nói, lại đây, chúng ta cùng nói chuyện."

Các cô ngồi ở cạnh nhau tán gẫu, mở nắp uống đồ uống: "Con trai bao nhiêu tuổi rồi?"

"Ba tuổi."

"Thật chững đó, tôi còn cho rằng cậu nhóc bốn hoặc năm tuổi rồi."

"Người khác cũng nói thế, còn có người hỏi tôi chăm sóc thế nào, muốn xin kinh nghiệm của tôi, lần đầu tiên tôi bị hỏi thế cũng không biết phải làm sao, nó giống ông nó đấy."

"Chị thật khiêm tốn."

"Đây là cặp sinh đôi của chị sao, thật giống nhau, nhìn đã biết rất thông minh..." Làn sóng tự khen ngợi lẫn nhau.

Trân Kiến Quân cùng Trương Chí Nghĩa ở một bàn cách vách.

"Hai bình rượu tôi mang ra cho anh là báu vật của ba tôi, anh xem, lần trước sinh nhật mới nói ông ấy nhịn đau bỏ những thứ yêu thích, lần này cố ý đây đưa cho anh.

"Để tôi xem thử, aiya, danh tác lớn đó."

"Nói rất hay, nhưng mà tôi không giỏi uống cái này, tôi nhớ là anh thích uống, rượu ngon cũng phải xứng với người thưởng thức."

"Cảm ơn anh đã nhớ, đây, nếm thử cái này đi, là loại bánh ngàn tầng mẹ tôi làm, tôi nhớ là anh thích ăn..."

Hứa Hiểu nói vài câu với Lưu Tư Hoa, nói xong thì vào thẳng vấn đề: "Xem ra cô nhỏ hơn tôi vài tuổi, tôi xin gọi cô bằng em Tư Hoa."

"Aiya, chị Hiểu Hiểu, nói như vậy tương tự như gọi tiểu thư đó." "Tôi quen rồi."

Trần Lão Tam vừa mới đi thêm hai bao than củi đến, nhìn đến đã có người tới nên chào hỏi, ông ấy cũng nhìn thấy Lưu Tư Hoa cũng cảm thấy quen thuộc giống Lưu Điền Phương.
Bình Luận (0)
Comment