Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 213 - Chương 213: Không Kịp Đề Phòng (2)

Chương 213: Không Kịp Đề Phòng (2) Chương 213: Không Kịp Đề Phòng (2)Chương 213: Không Kịp Đề Phòng (2)

Nhưng cũng không có liên tưởng đến gì cả trên thế giới này có bao nhiêu người, lần trước ông ấy còn nhìn thấy một ông già trông giống mình.

Không bao lâu, hai gia đình kia cũng đến. Trong đó có nhà họ Lý tuổi tác khác lớn nên con cái cũng lớn, không có đi theo đến đây, nhà họ Cố đưa con trai đến đây, năm nay tám tuổi.

Trân Kiến Quân dẫn bọn họ đến làm quen.

Giới thiệu sơ qua cũng không tránh được việc nói về xuất thân, Trần Kiến Quân xuất thân là gia đình nông dân bình thường, cái này ai cũng biết, mà ba người bọn họ vốn dĩ không quen biết nhau.

Vừa nói đến việc vợ chồng Trương Chí Nghĩa đều là Hoa Kiều về nước, khiến ánh mắt mọi người đều trở nên kinh ngạc.

Hai gia đình kia từng có của cải, nhưng đều không về từ nước ngoài, cũng chưa từng ra nước ngoài, cho nên đối mặt với vợ chông Trương Chí Nghĩa, tất nhiên sẽ hỏi thêm vài câu, nhất định sẽ nói vê gia đình của mình.

Trương Chí Nghĩa đã quen: "Khi đó, tôi có một người chú đang du học ở nước ngoài. Sau đó, ông tôi và những người khác phát hiện cơ hội kinh doanh bên ngoài thông qua người chú của mình, sau thử kinh doanh ở nước ngoài, sau lại vì để chăm sóc gần gũi. Trong số gần đó, họ đơn giản định cư ở nước ngoài, hiện tại đã lớn tuổi, lá rụng về cội, muốn về nước phát triển."

Cái gì mà khi phát hiện cơ hội làm ăn bên ngoài, cũng chỉ vì tình hình trong nước có vấn đề, nhưng loại chuyện này thì ai cũng đoán được, cũng không ai hỏi.

Lưu Tư Hoa và Trương Chí Nghĩa đối diện nhìn nhau cười: "Gia đình tôi cũng tương tự, lúc trước ba tôi chạy nạn đến nước ngoài, có duyên có phận, vất vả kiếm tiền mười mấy năm dù đã định cư ở nước ngoài nhưng cuối cùng, gốc gác của bọn họ vẫn ở đây." Bọn họ đều sinh sống dưới bầu không khí này, cho nên tuy rằng từ nhỏ không có gì ấn tượng với vùng đất này, cũng sẽ không quá mức phản đối việc quay về nước, vì cùng loại người, cùng hoàn cảnh sống, cùng ngôn ngữ nên rất dễ thích nghi.

Loại suy nghĩ này cũng khá nhiêu, những người về nước có suy nghĩ này họ cũng không cảm thấy lạ.

Kế tiếp Trân Kiến Quân và những người khác hỏi về sự khác biệt giữa kinh doanh ở nước ngoài và trong nước, loại này đề tài chính là chuyên ngành của bọn họ, Hứa Hiểu các cô ở bên này tự nhiên chuyển thành đề tài khác.

Hứa Hiểu ở một bên từ từ nướng cánh gà, hâm mộ Lưu Tư Hoa: "Da em thật đẹp, không tì vết, lại còn trắng, chắc chắn không hề bị phơi nắng."

Trắng không tì vết.

"Nắng ở đây rất gắt, em vừa về chưa bao lâu đã đen đi rồi."

"Em vẫn khá trắng, nhưng thật ra em cũng không ra ngoài nhiều."

Lúc này vợ Bạch Tô Thải đột nhiên nói: "Tư Hoa, cô rất giống bà cô nhà họ Trần."

Dứt lời, ánh mắt Hứa Hiểu theo bản năng đưa qua đưa lại giữa hai người, xì, còn phải nói, bọn họ chính xác có nét giống nhau, cô cười: "Này thật đúng là trùng hợp, nếu không đã biết từ trước, nói hai người là mẹ con cũng sẽ có người tin đó."

Lưu Điền Phương vừa mới cảm thấy quen thuộc, hiện tại lại bừng tỉnh nhận ra, nghiêm túc nhìn: "Aiya, thật đúng là, đây là duyên phận đâu, ta có mấy đứa con gái, nếu mấy đứa cùng đi ra ngoài, người không biết còn tưởng là chị em ruột."

"Chúng ta đi ra ngoài, cũng có người sẽ cho rằng chúng ta là chị em ruột, dù sao dì vẫn còn rất trẻ." Lưu Tư Hoa mấy lần, xác định cả hai đều giống nhau, hiện tại nghiêm túc đánh giá, trách không được, lúc vừa mới gặp mặt cô có cảm giác hơi quen thuộc, còn tưởng rằng đã gặp ở đâu rồi, thì ra là gặp trong gương.

"Lời này dì không dám nhận, dì chỉ là bộ xương già ." Nói là thế, nhưng bất kể là ai được khen trẻ tuổi cũng cảm thấy vui, Lưu Điền Phương cười đến mức các nếp nhăn đều giãn ra.

"Vừa nãy không phải con bảo ba con chạy nạn ra nước ngoài sao? Có lẽ hai người thật sự có quan hệ huyết thống." Bạch Tố Thải nói những lời này nhưng bản thân cũng không tin, chỉ coi như trò đùa.

Cũng như thế, những người khác cũng coi là thật.

Lưu Tư Hoa cười lộ răng: “Có lẽ vậy, ba con tên Lưu Chu Bang, dì có nghe qua chưa?"

Nụ cười trên mặt Lưu Điền Phương đông cứng lại.

Cô bắt lấy Lưu Tư Hoa tay: "Con nói gì? Tên ba con là gì?"

Lưu Tư Hoa bị đột nhiên bị dọa, cổ tay của cô bóp chặt đau đớn.

Trân Lão Tam tháo tay Lưu Điền Phương buông ra, xin lỗi cô: "Ngại quá, bà ấy quá kích động, bà ấy nhớ đến người nhà mình, cũng là cái tên này."

Ồn ào nới này đã thu hút bọn người Trần Kiến Quân, Trần Kiến Quân đi tới: "Làm sao vậy? Mẹ?"

"Thật ngại quá, dì kích động quá, có thể kể lại kỹ càng ba con không? Ông ấy cùng họ tên với anh hai dì, ông có có phải tên vừa có chữ Chu vừa có

Bang không?” Bà kích động khoa tay múa chân.

Lưu Tư Hoa ngơ ngác gật đầu, sẽ không khéo thế chứ?

"Ba con có nói quê ở đâu không?"
Bình Luận (0)
Comment