Chương 214: Gặp Nhau (1)
Chương 214: Gặp Nhau (1)Chương 214: Gặp Nhau (1)
Lưu Tư Hoa do dự nói tên một cái trấn nhỏ, vừa nghe đến đại danh quen thuộc đó, Trần Kiến Quân cũng không thể không nhướng chân mày, khéo vậy sao?
Lưu Điền Phương hạnh phúc ra mặt: "Chính là chỗ này, chính là chỗ này! Ba con có phải bên trên con anh trai, bên dưới còn em trai em gái ruột không?”
Vẻ mặt Lưu Tư Hoa càng cảm thấy kỳ lạ hơn, vì đó là sự thật, ba cô không ngừng nhắc đến người nhà với anh em họ mặc dù bọn họ chưa từng gặp, nhưng chắc chắn là có ấn tượng
"... Ba nói trên ông ấy còn có một anh trai, lúc ấy đánh giặc đi, ở dưới còn có em trai và em gái."
"Có phải anh cả tên Lưu Chu Tông, em trai tên Lưu Chu Bình, em gái là Lưu Phương Hoa?”
Lưu Tư Hoa ngây người, giật mình há hốc miệng.
Nhìn đến biểu cảm này của cô, Lưu Điền Phương đã biết đáp án, đột nhiên bà nước mắt lưng tròng, che miệng nức nở khóc lên: "Trời xanh có mắt, trời xanh có mắt! Anh hai anh ấy chưa chết!"
Trương Chí Nghĩa không dám tin nhìn vợ mình, lại nhìn bà lão nhà họ Trần.
Tình huống gì đây?
Trân Kiến Quân sờ sờ cái mũi, đây là đột nhiên không kịp chuẩn bị mà đã nhận ra người thân.
Nhìn thấy dáng vẻ gào khóc của Lưu Điền Phương, Lưu Tư Hoa và Trương Chí Nghĩa nhìn nhau.
Lưu Tư Hoa: "Bây giờ phải làm sao mới tốt đây?"
Trương Chí Nghĩa: Là sự thật sao? Là họ hàng thân thích của em sao? Lưu Tư Hoa: "Em cũng không biết nữa."
Đột nhiên, Lưu Tư Hoa nhớ tới cái gì, xấu hổ ho khan một tiếng: "Dì ơi, cái đó, lúc trước ba con có về quê tìm một lần, nghe nói ngoại trừ kẻ thù đã không còn người thân nào nữa."
Lưu Điền Phương cầm khăn giấy Trần Lão Tam đưa đến, lau nước mắt trên: "Lúc trước dì giả chết để bỏ trốn, sau đó cũng không quay về cũng không để lộ thân phận, nếu sau đó anh hai đi tìm dì chắc không biết tin tức dì giả chết. Sinh nhật ba con có phải ngày 3 tháng 12 không?
Lưu Tư Hoa gật đầu, càng lúc càng nhiều điểm giống nhau.
Trong lòng Lưu Tư Hoa đã có dự cảm, có lẽ bọn họ thật sự thân thích, nói vậy, cô chẳng phải là xưng hô bằng cô nhỏ?
Nghĩ đến đây, cô mở miệng: "Dì, chuyện này con cũng không dám khẳng định, con quay về sẽ nói với ba để xem ý kiến của ông ấy."
Nếu ba biết ông ấy còn có thân thích trên đời, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
Sau khi từ quê nhà trở về, tinh thần ông ấy bị sa sút đã lâu.
Lưu Điền Phương lại lau nước mắt đang rơi: "Chờ dì một chút."
Bà quay lại tìm một bức ảnh của mình khi còn trẻ, đưa cho Lưu Tư Hoa: "Đây là ảnh trước đây của dì, nếu có ảnh, ông ấy sẽ dễ nhận ra hơn."
Trần Kiến Quân cũng nhìn lướt qua, ảnh trên mặc quần áo màu đỏ, hiển nhiên là ảnh cưới, vì được bảo quản tốt nên nhìn còn khá mới, cô cẩn thận cất giữ: "Lúc đó con sẽ đưa lại cho cha."
"Aiya, được rồi, con có thể nói thêm về chuyện gia đình con được không?"
Bạch Tô Thải nhìn cốt truyện này, vẫn không khỏi ngạc nhiên và nói nhỏ với những người bên cạnh: 'Không ngờ lại có sự trùng hợp như vậy."
"Đúng vậy, nhưng mà bây giờ vẫn chưa xác định, tuy rằng nghe có thể có khả năng, nhưng tạm thời đừng nói đến."
"Tôi biết rồi, còn cần cô nói..."
Có như vậy vừa ra, mọi người ở tiệc nướng BBQ đều có mất tập trung, cũng gần giống như ban đầu.
Về đến nhà, Lưu Tư Hoa trước tiên cầm lấy điện thoại, bấm dãy số mà cô thuộc lòng: "Alo, ba sao, con là Tư Hoa, ba, con có chuyện muốn nói, vừa nãy con và Chí Nghĩa được bạn mời tham gia bữa tiệc, ở nhà anh con gặp được dì, dì nói dì tên là Lưu Phương Hoa, có cái anh hai cũng tên Lưu Chu Bang, sinh nhật cũng là ngày 3 tháng 12, là, đều ở đặc khu, chỗ con có ảnh chụp của dì ấy, đúng rồi, cô nói đúng tên các bác, dì ấy cũng biết là cái trấn nhỏ đó, dì ấy nói dì ấy chết giả bỏ đi, vâng, .... được, con biết rồi, con chờ ba."
Lưu Chu Bang không thể chờ đợi nổi, bản thân ông không ở đặc khu, nhưng nghe xong tin tức này của con gái, đầu tiên muốn đến đặc khu, Phương Hoa, Phương Hoa, chẳng lẽ em gái còn sống sao?
Nghĩ đến việc sau khi ông quay lại tìm thấy mộ em gái, chẳng lẽ không phải em gái?
Ông có một loại dự cảm mãnh liệt, ông rất nhanh sẽ được gặp em gái.
So sánh với tâm trạng kích động của Lưu Điền Phương, tâm trạng Trần Lão Tam có hơi rối bời, một phương diện ông cảm thấy hạnh phúc vì nhà mẹ đẻ Lưu Điền Phương còn người, đây thật sự là chuyện vui, nhưng đáng buồn đó là chủ cũ của ông, ông chỉ là một gã sai vặt vậy mà lại dây dưa với em gái cậu chủ, trái tim ông... hơi trống rỗng.
Nếu thật sự là cậu chủ, cậu ấy sẽ đối xử với mình thế nào?
Càng nghĩ Trần Lão Tam càng là đứng ngồi không yên, Lưu Điền Phương chìm đắm trong suy nghĩ có khả năng anh hai vẫn còn sống, làm cái gì cũng thất thần, lúc dọn dẹp lại, cất cánh gà sống lẫn với anh gà chín, trái cây đặt chung rổ với lạp xưởng, tất nhiên không quan tâm đến sự khác thường của Trần Lão Tam.