Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 215 - Chương 215: Gặp Nhau (2)

Chương 215: Gặp Nhau (2) Chương 215: Gặp Nhau (2)Chương 215: Gặp Nhau (2)

Là Hứa Hiểu chú ý tới trước, nói cho Trần Kiến Quân, Trần Kiến Quân vừa quay đầu đã biết ông ấy đang phiền não cái gì, thu dọn xong rồi đi tìm Trân Lão Tam nói chuyện: "Ba, có phải đang lo lắng vì người có thể là cậu hai không?”

Trân Lão Tam trừng mắt với ông, xua tay: "Ba có gì mà lo lắng chứ, đừng nghĩ lung tung, được rồi được rồi, con đi ra ngoài đi."

Trân Kiến Quân còn chưa kịp định thần đã bị đuổi đi.

Được rồi, có thể ba anh không vui khi người khác biết mình đang lo lắng, anh là con trai ngoan ngoãn một chút, không nên vạch trần làm ông ấy mất mặt.

Anh nhún nhún vai, rời đi.

Lưu Chu Bang đến đặc khu phải mất một ngày, ngày hôm nay, đã là những người có liên quan đều thất thần, Lưu Tư Hoa không ngừng cầm bức ảnh lên hỏi Trương Chí Nghĩa: "Anh cảm thấy em và dì ấy giống nhau sao?"

Trương Chí Nghĩa thành thật gật đầu: "Có vài giống nét."

"Anh cảm thấy đó là cô em sao?"

"Cái này phải chờ ba đến mới biết được."

"Nếu là dì ấy là cô em, anh cảm thấy chúng ta nên đối xử với bọn họ thế nào?"

Trương Chí Nghĩa nghi ngờ:" Còn có thái độ gì nữa? Thái độ đối xử với người thân thôi."

"Từ trước đến nay ba không có người thân, nếu đúng vậy, đây là có lẽ là người duy nhất."

Mỗi lần đi thăm họ hàng, cô luôn về bên mẹ, khi còn nhỏ luôn bên cạnh ba còn hỏi thử, đợi đến lúc trưởng thành, biết trong nhà ba không còn ai, bọn họ sẽ tự động tự giác tránh đi vấn đề này. "Không tốt sao?"

"Không phải anh rất thích Trần Kiến Quân đó sao? Nếu đúng vậy, anh ấy chính là anh họ em, anh cũng phải gọi bằng anh họ." Lưu Tư Hoa nhắc nhở. Tưởng tượng cảnh nhiều người thân, tâm tình cô bỗng phức tạp.

Vẫn giao tiếp ngang hàng đến nay, hai người vẫn gọi nhau anh em, nhưng không nghĩ ngờ hiện tại thật sự là anh em, Trương Chí Nghĩa: ”...'

"Ừ, em đã quên hỏi, nhà anh Trần Kiến Quân có bao nhiêu người a?"

Trương Chí Nghĩa nghĩ nghĩ: "Anh ấy từng nói nhà mình có sáu anh chị em, trên anh ấy có hai chị, anh thứ ba."

"Sáu anh chị em, thật nhiều đó."

Cô có một anh trai, một em trai, hay nói cách khác, con cái nhà họ Trần gấp hai lần con cái nhà họ Lưu.

"Cuộc sống của anh chị em họ thế nào? Chắc là thành công, bản thân anh ấy còn mở công xưởng."

"Ừ, đó là điều bình thường, anh ấy nói anh ấy xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, giờ anh ấy tự kiếm tiền từ công việc kinh doanh của gia đình, em biết đó, cuộc sống của một người nông dân bình thường như thế nào? Khả năng sẽ tốt hơn, nhưng hẳn là không bằng Trần Kiến Quân."

"Bọn họ đều ở nhà trồng trọt sao?" Nông dân... Chẳng lẽ đều trồng trọt ở nông thôn?

"Không phải, dưới anh ấy có cái em trai và em gái đã học đại học, chắc là công nhân.”

"Cũng đọc đại học?" Cái này khiến cho có hơi giật mình.

Trương Chí Nghĩa cười: "Đúng vậy, em đừng kinh thường anh ấy, mặc dù bọn họ sinh ra trong gia đình làm nông, nhưng bốn cái sinh viên cùng một nhà đó." "Bốn cái sinh viên? Đâu ra người thứ tư."

"Chính là vợ anh ấy, chị Trần đôi lúc nói chuyện cùng em, cô ấy học sư phạm, là giáo viên."

Lưu Tư Hoa nghe thấy thì sửng sốt: "Gia đình nông dân bình thường không thể đào tạo ra một sinh viên đại học."

"Đúng vậy, không phải em đã nói bà ngoại đã đọc thứ thơ sách sao? Nếu dì Trân thật sự là cô em, cũng không phải không hiểu được ."

Nhưng ngược lại.

Lưu Chu Bang đến chỗ con gái, mở cửa ra câu đầu tiên nói chính là: "Tư Hoa, bức ảnh đó đâu?"

"Ba, ba..." Cô vừa cười vừa gọi, lại là câu như vậy, Lưu Tư Hoa: "..."

Được rồi, cô hiểu được.

Cô lập tức về phòng lấy bức ảnh kia ra, vừa thấy thấy ảnh chụp trắng đen, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, hai dòng nước mắt nóng hổi chảy ra trên khuôn mặt luôn giữ vẻ uy nghiêm của một người cha trước mặt con cái khiến cho tay chân Lưu Tư Hoa trong nháy mắt rối loạn: "Ba bai"

Cuộc đời làm ba nhắc nhở ông, dùng lòng bàn tay to che mắt mình lại, xoa xoa, đến khi buông tay xuống, trừ việc hốc mắt hơi hơi phiếm hồng, đã không còn nhìn ra dấu vết ông ấy chảy qua nước.

"Nó là em gái ba, con nên gọi bà ấy là dì. Nhà bà ấy ở đâu? Chúng ta hãy tìm bà ấy"

"Dì ấy là? Ba có chắc không, ba?"

"Thậm chí ba còn chưa từng quên em gái mình trông như thế nào."

"Vậy... bây giờ?"

"Bây giờ, ngay lập tức!" Lưu Điền Phương vẫn rời khỏi của nhà, bởi vì bà ấy đang trong tình trạng ngoại tuyến, cho nên trên cơ bản là ở trong phòng khách xem tỉ vi, nói là xem tỉ vi, nhưng hai mắt bà thất thần, vừa thấy đã thấy rõ đang không ở trạng thái tập trung.

Trân Kiến Quân nhân điện thoại với văn phòng trong xưởng: "Alo, vâng, được, chúng tôi đều ở nhà, được, chúng tôi chờ mọi người."

Cúp điện thoại, anh ấy lập tức quay về nhà.
Bình Luận (0)
Comment