Chương 216: Gặp Nhau (3)
Chương 216: Gặp Nhau (3)Chương 216: Gặp Nhau (3)
"Mẹ, con vừa mới nhận được điện thoại, bọn họ đang đi đến đây, hơn mười phút nữa sẽ đến."
Vừa nghe lời này, Lưu Điền Phương đứng bật dậy, đôi tay nắm chặt: "Cậu con đến sao? Là cậu con đến sao?"
Còn chưa xác định có phải cậu không, được rồi, nhìn thấy anh mắt Lưu Điền Phương, anh không có con ra câu này, mà là: "Chí Nghĩa và bọn họ đang ở lái xe lại đây."
"Aiya, phải bắt gì chiêu đãi bọn họ đây? À, lá trà lần trước con láy về uống cũng được, để mẹ đi lấy về." Bà vội vàng vào phòng, vào phòng không phải vội tìm lá trà trước, mà đối mặt với bản thân trong gương trước, sau đó nhìn mặt mình, bà đã già rồi, gương mặt này đã thay đổi so với trước đây rồi? Anh ấy còn có thể nhận được bà sao?
Bà ấy cũng không tìm lá trà, đầu tiên bà thay một bộ quần áo trông trẻ trung và có tinh thần hơn, sau đó nhanh chóng rửa mặt thoa kem, trước kia bà thường xuyên đeo hoa tai ngọc trai, bây giờ bà cũng có, là Trân Kiến Quân mua cho bà, bà tìm một đôi đeo lên, nhìn bóng người trong gương, xác nhận không có gì vấn đề, lúc này mới cầm lá trà đi ra.
Đợi đến bà đi ra ngoài, Trần Lão Tam cũng nhanh chóng mở ra tủ quần áo, lấy bộ quần áo mới chuẩn bị ngày hôm qua mặc vào, sau khi thay xong, anh không hài lòng còn dùng kem bôi mặt của Lưu Điên Phương trước gương.
Thật tiếc bôi nó lên cũng vô dụng, ông lấy giấy lau đi.
Thấy cả hai đều thay quần áo, Viên Viên và Bàn Bàn thắc mắc: sao ông bà nội lại thay đồ? Bây giờ là lúc đi tắm rửa sao?
Nghe thấy âm thanh chiếc xe, Lưu Điền Phương chạy ra nhón chân mong chờ, Lưu Chu Bang xuống xe, đứng thẳng người nhìn về phía trước, nhìn thấy bóng dáng đã quen thuộc nhưng xa lạ kia.
Ông ấy thấy bóng dáng của em gái mình trên hình bóng của người nọ, trước đây em gái của ông từng rất trẻ trung, yêu kiêu, nhưng bấy giờ năm tháng đã hẳn lại dấu vết trên người bà, nét phong sương trên khuôn mặt chứng tỏ cuộc sống trôi qua cũng không quá dễ dàng, dáng vẻ em gái cũng không khác trong trí tưởng tượng của ông là bao, đau là em gái ông, em gái ông... cũng đã già rồi.
Lưu Điền Phương không có thấy Trương Chí Nghĩa và Lưu Tư Hoa bước xuống xe, trong mắt bà chỉ có người đầu tiên bước xuống xe thôi, đó chẳng phải là một trong những hình bóng mà cô ấy đã thường thấy trong giấc mơ của cô ấy trong nhiều năm như vậy sao?
Anh hai bà... Trên đầu đã có tóc bạc rồi...
Hai người chỉ lắng lặng nhìn chằm chằm vào cửa, vừa nhìn vừa quan sát, từ từ thu hẹp khoảng cách với nhau, Lưu Chí Hoành đi được vài bước thì giữa hai người chỉ còn hai thước, sau mấy chục năm đã ôm chặt lấy người em mà mình mấy chục năm rồi không gặp.
"Em gái!"
"Anh hail Anh hai! Không ngờ còn có thể gặp anh, tốt quái"
Lưu Tư Hoa chưa từng thấy cha mình bộc lộ cảm xúc ra ngoài như vậy cô lặng lẽ đứng bên xe nhìn cha và cô nhỏ của mình lau nước mắt, ánh mắt cô ánh lên vẻ cảm động.
"Em gái anh không ngờ, anh cho rằng nhà chúng ta chỉ còn mỗi mình anh."
"Anh hai, hu hu hu..."
Vẫn là Trần Kiến Quân đánh tan loại này bầu không khí: "Chúng ta đi vào đi rồi nói chuyện."
Nghe anh nói, bọn họ lấy áo lau nước mắt, mọi người cùng nhau đi vào, Hứa Hiểu pha tra cho mọi người, Lưu Chu Bang và Lưu Điền Phương ngồi cùng nhau: "Em gái, mấy năm qua em thế nào?"
"Em sống rất tốt, anh hai thì sao?"
"Anh sống cũng tốt."
"Lúc trước xảy ra chuyện gì?"
Bọn họ nói cùng lúc, nhìn nhau, Lưu Chu Bang nói trước: "Để anh nói trước, lúc đó anh được bạn bè giúp đỡ trốn ra nước ngoài, sau đó lại vô tình lên buôn lậu thuyền, cùng nhau ra biển, thuyền bị lạc phương hướng, lúc tôi tỉnh lại đã là ở nước Mỹ, bởi vì lạc bạn, lại không có người thân, phấn đấu mấy năm, khi đó anh cũng không có cách nào liên lạc trong nước, đợi đến lúc chính sách thay đổi, anh đã tính vê nước, không ngờ, anh trở về nhà, không có tin tức của ai cả, anh còn tưởng rằng... Xảy ra chuyện gì?"
Nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng mà lẻ loi một mình tha hương ở nơi đất khách, khó khăn vất vả đến đâu mới có được anh hiện tại?
Lưu Điền Phương nghẹn ngào: "Khi đó em cho rằng anh và anh hai đều bị chú hai... em để thi thể người giúp việc thay thế em, thừa dịp gia đình hỗn loạn rời đi, sau này mai danh ẩn tích, mấy năm nay em vẫn luôn cho rằng trong nhà không còn ai, nên cũng không chủ động ra mặt."
"Chẳng trách lúc anh về không thấy tin tức của em."
"Anh ba, anh ấy..."
Khóe miệng Lưu Chu Bang co giật một chút, khàn giọng: “Anh không kịp đưa cậu ấy đến."
Nước mắt Lưu Điền Phương chảy xuống dưới, ánh sáng trong mắt chợt mờ đi, thật ra bà từ lâu đã có linh cảm, nhưng bây giờ khi biết câu trả lời chính xác, không thể không từ bỏ ý định
"Đúng rồi." Lưu Điền Phương lau nước mắt, kéo Trần Lão Tam: "Anh còn nhớ rõ ông ấy không? Sau khi em bỏ đi cùng anh ấy, đến nay sống ở quê nhà."