Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 217 - Chương 217: Hồi Hương (1)

Chương 217: Hồi Hương (1) Chương 217: Hồi Hương (1)Chương 217: Hồi Hương (1)

Lưu Chu Bang đánh giá cẩn thận Trần Lão Tam, cố gắng nhớ lại những cái tên quen thuộc trên khuôn mặt ông ta.

Trần Lão Tam thẳng lưng, trên trán xuất hiện mồ hôi.

".. Trụ Tử?"

"Đúng vậy."

Gân xanh trên trán Lưu Chu Bang hơi nổi lên, nhìn bọn họ thân thiết như vậy, hẳn là em rể ông, em rể ông lại là kẻ hầu của ông trước đây?

Ông xoa xoa chiếc răng hàm sau, thái độ không lạnh lùng cũng không thờ ơ: "Bao năm qua làm phiền cậu chăm sóc em gái tôi."

Trân Lão Tam nghe thấy ông nói thế, xấu hổ vội vội xua tay: "Đây là việc đương nhiên."

Nghe được mấy chữ này, gân xanh Lưu Chu Bang lần thứ hai nổi lên.

Cho dù bây giờ em gái của ông đã lớn hơn, nhưng trong mắt ông, cô ấy vẫn là một cô bé hoạt bát vui vẻ, lại chọn kết hôn với người bình thường như vậy, cho dù biết em gái được như bây giờ công lao thuộc về ông ấy, trong lòng vẫn hơi nghẹn.

Lưu Điền Phương chú ý tới, nhớ tới cái gì, nhìn mắt ông hai lập tức nói sang chuyện khác: "Anh hai, để em giới thiệu với anh một chút, đây là con trai cả của em Trần Kiến Quân, đây là con dâu của em Hứa Hiểu, đây là ba đứa cháu nội, mấy năm nay, em sống rất tốt."

Ý tứ: Cho nên anh hai, anh cũng đừng tức giận, hiện tại cũng không còn nói cậu chủ kẻ sai vặt nữa.

Lưu Chu Bang đã nghe con rể nói qua về Trần Kiến Quân, ông ấy nở nụ cười với anh. Trân Kiến Quân chủ động gọi một tiếng: "Cậu."

"Ừ!" Ông ta lớn tiếng đáp lại.

Hứa Hiểu cũng gọi theo, còn bảo bọn Tiểu Đoàn Tử gọi: "Chào ông cậu đi."

"Chào ông cậu ạ." Ba cậu nhóc lên tiếng.

Lưu Chu Bang cho tay vào túi lấy ra mấy cái bao lì xì: "Đây là lân đầu tiên ông cậu gặp mấy đứa, cho con bao lì xì."

Người thân lần đầu mặt đa số đều cho bao lì xì.

Trân Kiến Quân cũng không có từ chối, nhận lấy: "cảm ơn cậu."

"Để anh giới thiệu một chút, đây là đứa con thứ hai của anh, Lưu Tư Hoa, trên nó còn có một anh trai và một em trai, hiện tại đều không ở nơi này, sau này giới thiệu với mọi người sau."

Lưu Tư Hoa kêu một tiếng cô.

Lưu Điền Phương cũng lấy ra bao lì xì đã chuẩn bị từ lâu

"Anh hai, hai cái cháu trai hiện tại ở đâu?"

Lưu Chu Bang mở ví lấy ra một tấm ảnh gia đình đưa cho em gái xem: "Một đứa ở thủ đô, đứa kia ở nước ngoài, lại đây, đây là chị dâu của em, còn Tư Hoa em biết rồi, đây là anh trai nó, đây là chị dâu nó, đây là cháu trai cả của anh, còn đứa sau chưa lập gia đình."

"Đứa nhỏ trông thật giống anh."

"Đúng vậy, ba đứa đều giống anh."

"Chị dâu là người ở đâu?"

"Trước đây cô ấy là bạn học của anh."

"sau này anh sẽ ra nước ngoài sao?”

"Nếu thời cuộc ổn định, anh không ra nước ngoài nữa, tuổi tác anh cũng lớn, anh không muốn sau khi chết được chỗ nơi khác, anh đã mua phần mộ tổ tiên, đến lúc đó anh và cha mẹ sẽ được chôn ở phần mộ tổ tiên."

Nghe được ông ấy nói như vậy, Lưu Điền Phương không vui vẻ: "Anh, anh nói gì vậy? Cái gì mà chết hay không, không may mắn."

"Hà tất phải kiêng kị nhiều thế, đây là chuyện sớm hay muộn." Ông nhìn ra rồi, từng làm việc quá sức tổn thương thân thể, ước chừng tuổi thọ cũng bị tổn hại.

"Đừng nói cái này, đi cùng em, em cho anh xem album..."

Lưu Chu Bang đi theo Lưu Điền Phương vào phòng, để lại bọn họ hai mắt nhìn nhau.

Vẻ mặt Trần lão tam có chút mất mát, bất quá chú ý tới người khác ở, miễn cưỡng thu thập chính mình trên mặt biểu tình

Ông ấy muốn đi cùng bọn họ, nhưng rõ ràng ông đã bị bỏ lại.

Trân Kiến Quân có thể hiểu được, hai anh em mấy chục năm không gặp, hiện tại muốn nói chuyện riêng, không muốn để cho người khác nghe thấy là chuyện bình thường, anh thay đổi giọng điệu quen thuộc nói chuyện với mấy người Trương Chí Nghĩa: "Lại đây, chúng ta nói chuyện đi, việc này đúng là duyên phận, anh nên gọi tôi thành anh họ đi."

"Anh họ...'

Anh trợn mắt gọi một tiếng, cứ như vậy, anh thật sự thành anh họ của anh rồi, thật sự cảm thấy hơi không quen.

Trân Lão Tam còn đang nói chuyện Lưu Tư Hoa: "Cháu gái, ăn chỗ trái cây này đi, trái cây này mới được hái sáng nay còn tươi lắm."

"Aiya, cảm ơn dượng."

Trương Chí Nghĩa cảm thán: "Thế giới này quá kỳ diệu, hơn nữa, chúng ta hẳn là nên cảm ơn Gia Hoàn." Trần Kiến Quân đồng ý với lời này, nếu không phải anh ấy đã đến bãi biển và tìm thấy Phó Gia Hoàn bất tỉnh trên bãi biển, cứu anh ta, với tư cách là người bạn duy nhất ở đây liên lạc với Trương Chí Nghĩa như lẽ đương nhiên, bọn họ vốn dĩ sẽ không quen biết, sau đó lại bởi vì có nói chuyện nên có nhiều quan điểm giống nhau, sau khi kết bạn với nhau, Trần Kiến Quân mới thành bạn anh, nghĩ muốn gặp gỡ nói chuyện nên mới mời bữa tiệc tối nướng BBQ, kéo gần cảm tình, lúc này mới gặp được vợ anh, người khác nhìn thấy cô giống Lưu Điền Phương thì nói giỡn, cứ vậy dân đến quan hệ huyết thống của bọn họ, này... Quá kịch tính, trên ti vi cũng không kịch tính bằng.
Bình Luận (0)
Comment