Chương 223: Yếu (2)
Chương 223: Yếu (2)Chương 223: Yếu (2)
Nhưng không có cách nào, làm việc đồng áng cũng tốt, cũng không có cách nào làm ra nhiều tiên như vậy, nếu anh ta cùng em họ giống nhau, trong thôn mở một cái xưởng gia công, như vậy mọi người không cần phải đi ra ngoài làm việc, ở trong thôn cũng có thể, vừa kiếm được tiền vừa có thể chăm sóc người nhà.
Nghĩ tới cuộc sống tốt đẹp trong tương lai, Trần Bình ở nơi tràn ngập khí vị xe lửa mà nở nụ cười rạng rỡ, sau đó bị khói là cho sặc mà phải ngậm miệng lại.
Trở về hiện thực, về chuyện anh có thể làm nhà xưởng là chuyện không có khả năng, nhận thầu vùng núi, mua quả mầm sau đó đoán chừng tiền cũng sắp hết, con đường anh ta cần đi rất dài.
Một năm qua, Lưu Điền Phương liền nhớ thương Xuân Yến, một năm này cô ta muốn tham gia thi đại học, Hứa Hiểu liền gửi cho cô không ít sách tham khảo qua, cũng đã được hơn nửa năm.
Xuân Yến trong đồng lứa tham gia thi đại học là lớn nhất, người lớn tuổi nhất chính là con gái Trân Bình, chỉ là điểm thi đại học của cô thật sự quá thấp, cũng không có ý định học lại, đã ở huyện thành làm việc.
Bằng cấp cao trung cũng không tính là thấp, có người nói, vẫn có thể ngồi làm việc văn phòng.
Lưu Điền Phương cũng nói, đương nhiên là muốn Xuân Yến đặt tâm vào chuyện thi đại học, đây là cháu ngoại bà ấy, con của Trần Bình cùng bà ấy cũng không có quan hệ huyết thống.
Đứa nhỏ thật là nháy mắt liền trưởng thành, tiểu Đoàn Tử qua nửa năm nữa cũng đã đi học sơ trung, trên vâng thái dương của Trần Lão Tam cũng đã xuất hiện nhè nhẹ những sợi tóc bạc.
Đứa nhỏ từng năm từng năm lớn lên, cũng đại biểu cho việc người già cũng dần dần già đi. Ở trong mắt của mọi người trong gia đình, Trần Kiến Quân là trụ cột của gia đình, một người đến trung niên là một trụ cột đáng tin cậy, nhưng trong mắt anh, anh chỉ mới qua tuổi 30, còn là thanh niên, nội tâm vẫn như cũ chỉ mới mười tám!
Cho nên ngày này, anh quyết đoán đem ba cái đuôi ném ở nhà, dẫn theo Hứa Hiểu đi hưởng thụ ngày hội vui vẻ.
Nơi đặc khu, người bản địa thật ra không nhiều lắm, hiện tại đặc khu trở nên náo nhiệt như vậy, phần lớn là người dân từ bên ngoài đến mà tạo thành, hiện tại ăn tết, mọi người đều đã đi về nhà, chỉ còn số ít người là ở lại nơi này, cho nên bờ biển lúc này đặc biệt yên tĩnh, ngó trái ngó phải cũng không thấy người, Trần Kiến Quân liền không kiêng dè gì mà nắm lấy tay Hứa Hiểu, cùng nhau tản bộ trên bờ biển.
Hứa Hiểu đưa tay ra vuốt vuốt tóc: "Cùng đã một thời gian không ra đây đi dạo."
"Chúng ta hôm nay cứ nghỉ ngơi thật tốt, cơm trưa, cơm chiều đều là ăn bên ngoài đi."
"A?" Hứa Hiểu không nghĩ tới Trần Kiến Quân lại nghĩ như vậy: "Ba mẹ cùng mấy đứa nhỏ thì làm sao bây giờ?"
"Có ba mẹ mà, hơn nữa bọn họ cũng không còn nhỏ, không nấu cơm có thể ăn mì cũng không vấn đề gì, hơn nữa đồ ăn tết trong nhà nhiều lắm, yên tâm, không đói được.' Trân Kiến Quân không để tâm, hiện giờ bà đứa nhỏ trong nhà tràn đầy tinh thần, thời kỳ đặc biệt hiếu động.
Hứa Hiểu nghĩ nghĩ cũng thấy đúng, cũng đã lâu rồi hai vợ chồng hai người không đi ra ngoài dạo, cô dứt khoát không thèm nghĩ tới gia đình, buông tha cho đầu óc, im lặng mà hưởng thụ cảm giác yên tĩnh lúc này.
Bờ cát in dấu chân của bọn họ bước đi, cái gì cũng không cần phải nói, bầu không khí lúc này cũng rất tốt.
Nhưng mà...
Khóe mắt Hứa Hiểu chú ý tới một vật thể trên mặt biển, bởi vì chuyện lần trước, cô kéo mạnh Trân Kiến Quân.
"Cái đó là cái gì, chắc là người khác ném quần áo lung tung?" Dường như không có khúc gõ, nếu là người...
Lúc này phần lớn người khi quá khó khăn, sẽ ở trên mặt biển ném quần áo? Những miếng vá, miếng dán vẫn còn chắp trên người. Bây giờ đang mùa đông nhưng không còn cách nào, Trần Kiến Quân cũng đành cởi áo khoác, nhảy xuống biển.
Kia là cái gì, thật sự giống một người.
Vừa đến gần, mặt Trần Kiến Quân cũng đã tái, đây là một... Thi thể trương phình, tuyệt đối không có khả năng còn sống.
Thi thể cũng không thể nhanh như vậy mà nhìn ra, Trần Kiến Quân đành phải xé một góc áo, chậm rãi kéo trở vê, mặc kệ là nói thế nào, nếu để trở thành mồi cho cá, rơi vào loại kết cục này cũng không có tính người lắm.
Hứa Hiểu khi nhìn thấy, mặt cũng tái đi, hai lần đều vậy, cô đối với bờ biển đã có bóng ma tâm lý.
Lần sau cô tuyệt đối tuyệt đối sẽ không đến gần bờ biển!
Hai người bọn họ phải đi đến sở cảnh sát để lấy lời khai một hồi bởi vì thi thể này.