Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 224 - Chương 224: Tin Vui

Chương 224: Tin Vui Chương 224: Tin VuiChương 224: Tin Vui

Hiện tại đã qua năm mới rồi, nhưng khi gặp phải chuyện này, đích thật cũng rất đen đủi, trên người thi thể kia cũng không có đồ vật gì chứng minh thân phận, chỉ có mấy tờ tiền giấy bị ngấm nước, quần áo kiểu dáng cũng rất bình thường, còn có cả chỗ vá, cảnh sát suy đoán là người nhập cư trái phép, có khả năng là ở trên biển xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đây cũng không phải là lần đầu tiên báo chuyện thấy thi thể không rõ lai lịch như này.

Bởi vì chuyện ngoài ý muốn này, Lưu Điền Phương dẫn theo người nhà đi đến miếu mà cúng bái một hồi, để xua đi vận rủi.

Trần Kiến Quân cùng Hứa Hiểu mấy ngày kế tiếp đều ngoan ngoãn ở trong nhà, nơi nào cũng không đi, bọn họ không có hứng thú đi ra ngoài chơi, Trân Kiến Quân còn đỡ, lá gan anh cũng khá lớn, ngày đầu chỉ là ghê tởm không nuốt nổi thịt, hôm sau thì tốt lên, nhưng Hứa Hiểu mấy ngày liên tục đều mơ thấy ác mộng, khoảng một thời gian, ngoại trừ trứng gà, những loại thịt khác cô đều không ăn.

Năm mới qua đi, kế tiếp chính là Khai giảng, Hứa Hiểu cùng mọi người ngồi xe lửa trở về thủ đô, còn lại một mình Trần Kiến Quân tiếp tục ở lại chỗ này, rất nhanh, anh nhận được thư do chị cả Trân Hướng Hồng gửi đến cho anh, trong thư cô nói muốn một hôm nào đó sẽ đến đây để chọn quần áo về bán, hỏi anh có rảnh không đón cô.

Trân Kiến Quân không biết vì sao cô đột nhiên nghĩ thông, nhưng đây là chuyện tốt, anh cũng không có ý muốn tra hỏi nguyên nhân, gửi lại cho cô một phong thư, hoan nghênh cô đến đây.

Trần Hướng Hồng là bị kích thích, nhìn trong thôn kí thế ngất trời mà chuẩn bị chuyện xây nhà, cô bị kích thích rồi, cô cùng Từ Phúc mua căn nhà cũ này từ một thanh niên tri thức, ngôi nhà được xây từ gạch nung, chứ không phải gạch ngói khang trang, nhà người khác đều là gạch xanh, bên ngoài còn tô xi măng, bọn họ cũng muốn, nhưng tiền đâu ra mà làm? Bọn họ phải là đi làm việc ở bên ngoài sao?

Cô không nghĩ sẽ đi làm việc bên ngoài, trong nhà cô có đất, còn có ba đứa nhỏ, Từ Phúc là không cách nào có thể đi ra ngoài, sau khi chia nhà, anh em anh ta đều không phải loại người tình nguyện giúp đỡ người khác, nếu anh ta đi ra ngoài làm việc, trong nhà phải làm sao bây giờ? Trân Hướng Hồng sẽ còn một mình, ba đứa trẻ cần phải đi học cũng không làm gì được, nhưng hiện giờ Trân Hướng Hồng không cam tâm, cô còn có một người em trai có tiên đồ như vậy, dựa vào cái gì mà cuộc sống của cô tệ đến thế?

Vì thế, cô liền chủ động đi ra bên ngoài, em trai đã không dưới một lần nói với cô, cô nên có một mặt bằng cố định trên huyện thành, sau đó đến đặc khu tự mình chọn hàng hóa, nắm vững được nhu cầu của người trong tiểu huyện thành, định kỳ đưa ra quần áo có kiểu dáng độc lạ mới mẻ lại có lợi ích thực tế, như vậy chắc chắn có thể nuôi sống cả nhà, chỉ là trước đây cô không dám rời đi, cô chưa từng đi đâu xa xôi như vậy, cũng chưa từng cùng người lạ giao tiếp, nhưng hiện giờ, bởi vì sự bất bình kia như tiếp theo dũng khí cho cô.

Cùng với cô đi còn có Trân Hướng Hoa, Trân Hướng Hoa có một công việc, nhưng công việc kia mỗi ngày đều nhàm chán trôi qua, mắt thấy hiện giờ việc kinh doanh hộ cá thể càng ngày càng phát triển, kiếm tiền cũng nhiều, cô cũng có chút ngo ngoe rục rịch, chị cả vừa hỏi, cô lập tức đồng ý ngay.

Cô cũng không có nghỉ công việc hiện tại, mà trước tiên nhờ người thay ca trực ban, công việc kia của cô cũng không yêu cầu quá nhiều về chuyên môn, chỉ cần đả thông khớp xương, một chút liền không sao, nếu việc kinh doanh tương đối có lợi nhuận, cô liên nghỉ việc ngay, làm việc này là vì miếng cơm manh áo, nhưng kinh doanh một năm liền có được miếng cơm manh áo mấy năm, hoặc là trong mười năm cô còn có thể dùng thời gian rảnh rỗi để kiếm miếng đất làm ruộng, vừa nhàn vừa có tiền, nếu không thành công, cô liền trở về công việc là được.

Có điều, có một người em trai điển hình cho sự thành công như vậy, cô vẫn rất tin tưởng mình cũng thành công. Trần Kiến Quân đương nhiên là rất hoan nghênh, làm công chỉ có thể kiếm được chút tiền để duy trì cuộc sống không bị chết đói, làm sao có thể sánh bằng việc làm ông chủ, hiện tại là một cơ hội mà ngàn năm có một.

Cứ ở mãi ở quê hương thật sự quá đáng tiếc.

Khi hai người bọn họ tới, Trân Kiến Quân liên dẫn bọn họ đi lựa chọn hàng hóa, anh không biết kiểu dáng loại nào được yêu thích nhất, nhưng hai người các cô thì biết rõ, đặc biệt là Trân Hướng Hồng, cô đã bán quần áo được một thời gian, ít nhất là đối với nhu cầu của mọi người ở tiểu huyện thành, thì vẫn rất rõ.

Nhìn thấy hàng hóa vừa rẻ vừa đẹp ở đây, cô cùng Trần Hướng Hoa hòa vào dòng người mà lựa chọn không ít, khi nhìn thấy quần áo có họa tiết lạ, cô có chút do dự, mua hay không mua?
Bình Luận (0)
Comment