Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 225 - Chương 225: Oán Giận (1)

Chương 225: Oán Giận (1) Chương 225: Oán Giận (1)Chương 225: Oán Giận (1)

Trần Kiến Quân biết cô đang do dự cái gì, còn không phải đang lo lắng là khi mua về không biết có bán được không sao.

"Chị có thể lấy một ít thử xem sao, đến lúc đó phân chia cái giống nhau ra, sẽ có những người họ hy vọng bản thân mình có một phong cách riêng, nếu chị không đủ tiền, em có thể cho chị mượn trước."

"Được."

Nghe anh nói vậy, Trần Hướng Hồng đang do dự liền đồng ý.

Các cô bao lớn bao nhỏ đi trở về, hai người bọn họ kết hợp mở một của tiệm, Trân Kiến Quân cũng cảm thấy khá tốt.

Hai người bọn họ đều không muốn rời xa gia đình, nhưng nếu ở quê hương có thể kiếm chút tiên, chỉ cần đồng ý ra bán, con đường sau này có anh hỗ trợ, những ngày sau này sẽ càng ngày càng tốt.

Các cô trở về không bao lâu, Trân Kiến Quân liền nhận được thư báo tin vui, lần này các cô mang quần áo ra bán đã hết sạch, hai người bọn họ đã dự định đến đây lần thứ hai.

Công việc kinh doanh lúc này quả là khá suôn sẻ, họ lại có thêm một mạng lưới quan hệ nhất định. Sau hai tháng kiên trì, Trần Hướng Hoa cũng đã nghỉ việc.

Tuy công việc này hơi vất vả, phải chạy ra bên ngoài mua hàng nhưng thu nhập thực sự khiến con người ta phấn chấn. Ban đầu chồng chị có hơi phàn nàn về chuyện nghỉ việc, nhưng khi chị tiết lộ thu nhập của mình thì họ không còn gì để gây nữa.

Hộ cá thể nói ra lại không dễ nghe lắm nhưng mà có lợi ích thực tế mà, không sáng bên ngoài, bên trong ấm. Hiện tại con dâu đã nghỉ việc, sau này nếu chuyện làm ăn không thành, mấy đứa nó cũng có thể tìm giúp mấy mối rồi phụ cô thu xếp lại từ đầu. Đã ngần ấy năm, tụi nó hẳn có quen biết vài người bạn, ôm suy nghĩ này, tụi nó cũng không phản đối chị.

Hai chị em kiếm được không ít, nửa năm sau, Trần Hướng Hồng và Trân Hướng Hoa bàn bạc xong xuôi, mua lại mặt tiền cho thuê, lại càng trở nên phát đạt.

Trong bối cảnh đó, Xuân Yên tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.

Thành tích học tập của Xuân Yên và Hạ Yên đều rất tốt, không hạng nhất thì hạng nhì trong lớp, chính xác là kiểu đứng đầu cả lớp suốt năm học. Lần này thi tuyển sinh, cô bé phát huy như thường và đậu vào một trường đại học chuyên ngành. Chỉ là sau khi dự tính điểm điền nguyện vọng đã nảy sinh bất đồng với gia đình.

Các trường cô bé đăng ký đều là các trường ở thủ đô, vốn không chọn trường trong tỉnh theo ý kiến của Trần Hướng Hồng.

Vì sự lựa chọn của cô, mà cả nhà âm ï một trận, Trần Hướng Hồng khóc: "Con cái đủ lông đủ cánh còn chưa bay đi, đã bắt đầu không nghe lời rồi."

Nhưng mà Xuân Yên cố chấp, mặc cho ba mẹ có nói gì đi chăng nữa thì cô cũng không muốn thay đổi lựa chọn của mình.

Trần Hướng Hồng liên tục gây sức ép, cô ấy đã gọi cầu cứu cậu, nhờ cậu nhờ giúp cô thuyết phục mẹ.

Trân Kiến Quân gọi đến, Trân Tương Hồng ở đầu dây bên kia khóc lóc kể lể: "Nó một thân con gái, chạy xa thế làm gì? Cứ ở tỉnh này không được sao? Về nhà cũng tiện, có gì cũng lo liệu được kịp thời, đi học xa xôi, chẳng có đến một người quen, gặp vấn đề thì tìm ai? Sau này, bạn bè chung lớp cơ bản đều là tứ xứ đổ về, cũng trạc tuổi nhau, đến lúc ưng ai thì phải gả ra xứ người, lấy chồng xa có gì hay chứ?"

Chị ấy không hề đồng ý để con gái lấy chồng xa, chỉ hy vọng bọn nó tìm kiếm quanh đây. Trong thôn không tìm được người tốt thì lên huyện, thế nào cũng tìm được người thích hợp thôi. Lên thủ đô, như thằng em của chị, đã cắm rễ ở ngoài kia luôn rồi. Giờ ở xa nhà, một bận về nhà mẹ đẻ rắc rối biết bao nhiêu. Nếu xảy ra chuyện, cũng không thể nhận tin kịp lúc. Muốn giúp đỡ nó cũng khó. Mà ở gần còn qua lại được, cũng có thể giúp trông coi nhà mẹ đẻ. Nhất là Từ Hòa, nó từ nhỏ đã không được mạnh khỏe, chị cũng không muốn ép nó học, giờ nó đang học tiểu học, điểm luôn ở mức trung bình. Thấy con gái lớn có triển vọng, đương nhiên bà mong con có thể lấy chồng gần một chút, có thể đỡ giúp em trai.

Chị thường khuyên răn những điều ấy, và cũng không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng Xuân Yên thì không nghĩ vậy. Cô bé chỉ hy vọng đi khỏi nhà càng xa càng tốt. Cái nhà này, cô luôn muốn thoát khỏi, và giờ đây cuối cùng đã có cơ hội để trốn thoát một cách quang miinh chính đại rồi.

"Con ở thủ đô, không phải là ông bà ngoại cũng ở đây à? Còn có chú Ái Đảng, cả cậu với dì, làm gì có chuyện không tìm được người." Xuân Yên ở một bên vặn lại.

"Phải đấy, bà ngoại với ông ngoại Xuân Yên đang ở thủ đô mà. Sao lại nói đất người xa lạ chứ, chị không phải lo lắng. Về chuyện cưới gả, chị nghĩ quá xa rồi. Dì nó thì kết hôn sau khi tốt nghiệp. Còn cậu nó hiện giờ vẫn độc thân đây." Trân Kiến Quân có thể nói được gì?
Bình Luận (0)
Comment