Chương 226: Oán Giận (2)
Chương 226: Oán Giận (2)Chương 226: Oán Giận (2)
Tất nhiên anh nghiêng vê đứa cháu gái này, xa thì sao? Đi một ngày đàng, học một sàng khôn, đi qua càng nhiều, hiểu biết cũng càng nhiều, bây giờ xã hội thái bình, cũng không cần lo lắng quá.
Và suy cho cùng, đó là thủ đô của một nước, sự phát triển trong tương lai có thể dự đoán trước, đến đó học hành, sau này ở đó bám rễ cũng rất tốt.
Trân Hướng Hồng: "..."
Tên phản bội này, chị ấy hy vọng thằng em có thể giúp đỡ khuyên nhủ con gái, tại sao bây giờ lại thuyết phục mình rồi?
Vì sự việc này mà Trân Hướng Hồng cảm thấy không còn vui mừng khi con gái đậu vào đại học, vẫn là Trân Hướng Hoa khuyên chị gái nghĩ thoáng một chút,'Chị cả, em biết chị lo cho con gái. Sau này em cũng không muốn hai đứa nó chạy quá xa, lấy chồng tốt nhất ở chung con đường. Nhưng chuyện này không có ép được, em cũng biết, chị lo cho Từ Hòa, em nghĩ, bây giờ chúng ta kiếm thêm ít tiền, thì sau này có thể lo liệu cho thằng nhỏ được chu đáo, không cần để hai chị gái của nó đồn nhiều tâm sức như vậy, hai đứa cứ tự lo cho mình là được."
Chị giống với Trân Hướng Hồng, đã có hai gái một trai, nhưng không phải như thế này, lứa đầu tiên của chị là con trai, sau đó là con gái nên không có quá nhiều áp lực. Vào thời điểm đó, Trần Hướng Hồng vì không có con trai, bị người ta đâm chọt sau lưng, con trai trong suy nghĩ của chị hết sức quan trọng, chị luôn muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho nó. Đứa con gái chị mang mười tháng ra đời, không phải chị không thương, nhưng so với con trai, thì chị yêu con trai hơn, cho nên khi thấy con gái có triển vọng, sẽ mong nó giúp đỡ con trai nhiều hơn, đừng để nó bị ức hiếp.
"Chị cũng là muốn tốt cho Xuân Yên." Trân Hướng Hồng thở dài, nhưng chị vẫn nghe lời của em gái, đành đồng ý với lựa chọn của Xuân Yên, rồi bắt đầu tính toán xem lần sau sẽ nhập hàng gì.
Nếu nói trong lòng Xuân Yên và Hạ Yên không hề oán trách cặp ba mẹ này, thì là giả, ba mẹ không sai. Sinh ra và nuôi nấng mấy cô rất vất vả, không sai. Nhưng mà từ đấu đến cuối cùng, bọn cô không có cảm giác an toàn, hồi xưa lúc cả hai còn nhỏ đã nghĩ qua không dưới một lần, nếu chúng là con của chú thì tốt rồi, hay là con của dì hai cũng được nữa, nhưng đây không phải là thứ mà chúng có thể chọn lựa.
Khi còn bé, ba mẹ không bảo bọc, chúng bị ông bà nội, chú bác sai chạy vặt, hay là thường ngày nghe bác gái, thím mắng nhiếc, chỉ có nhà ông bà ngoại mới được thoải mái một chút. Về sau mẹ khó khăn lắm mới mang đứa thứ ba, kết quả lại là con gái, hai bọn cô rất buồn lòng, không bao lâu thì em gái của mình không còn thấy nữa, đi đâu mất rồi?
Bị mẹ "đưa' đi rồi.
Vì con nhỏ là con gái, không phải con trai.
Bọn cô cũng là con gái mài
Trong khoảng thời gian đó, cả hai bọn cô đều hết sức ngoan ngoãn, lo sợ bản thân cũng sẽ như em gái nhỏ, bị đưa cho người khác. Nhìn thấy mẹ cuối cùng cũng sinh được mụn con trai, dẫu cho thằng nhỏ không được khỏe mạnh, thì ba mẹ vẫn cứ đặt nó vào lòng.
Nếu có con gà đẻ trứng thì quả trứng đó chắc chắn là của em trai. Nếu thịt con gà thì số thịt đó cơ bản đều đưa cho em trai.
Cô và em gái chỉ còn lại một ít đồ ăn thừa. Chị em cô đã bắt đầu đi làm từ khi còn rất nhỏ, phụ trách công việc cho gà ăn, hái rau rừng, làm việc nhà, là mấy thứ mà em trai hiếm khi đụng tới, toàn là ra ngoài nô đùa.
Vì sao à, vì sức khỏe em trai không được tốt.
Tại sao lại như thế hả? Tại sao lại có sự khác biệt như vậy?
Vì em trai là nam giới và chúng là nữ giới.
Cam lòng không?
Làm sao có thể chịu được chứ, muốn rời bỏ tất cả, muốn tránh xa những thứ này, cách tốt nhất chính là thi vào đại học, rời khỏi một nơi không còn muốn tiếp tục đối mặt một cách hiên ngang.
Xuân Yên có nguyện vọng đến thủ đô, ở thủ đô, cô như cá gặp nước.
Điểm của Hạ Yên thậm chí còn tốt hơn Xuân Yên, cô bé đã đăng kí thi tuyển sinh đại học hai năm sau đó và đậu vào đại học chính quy. Lúc điền nguyện vọng, cô cũng chọn trường học ở thủ đô.
Cả hai cô con gái đều chọn một nơi xa xôi như thế, còn thấy cô con gái lớn sau này không muốn về quê, Trần Hướng Hồng nổi cơn, đến trường nhờ thầy cô điền lại từ đầu. Chị đã sai lầm một lần rồi, lẽ ra lúc đó chị không nên đồng ý để con gái lớn của mình đi.
Cho dù Hạ Yên nói trường của cô tốt thế nào, chị cũng không nghe.
Chị nhìn cách cư xử của cô con gái lớn, sau khi đi học sẽ về ăn Tết, thời gian còn lại cô đi làm thêm ở đó, khi được hỏi về dự định tương lai, cô cũng bảo rằng sau này ở đó làm việc. Mặc chị ấy nói thế nào khuyên lơi cỡ nào đi chăng nữa, cũng không chịu thay đổi quyết định trở về quê nhà.
Quê nhà không tốt à?
Một mực rời bỏ quê hương mới có sự phát triển tốt à?