Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 227 - Chương 227: Oán Giận (3)

Chương 227: Oán Giận (3) Chương 227: Oán Giận (3)Chương 227: Oán Giận (3)

Bây giờ con gái còn chưa gả, đã biến thành có đứa con gái này cũng như không có đứa con gái này, chuyện này làm sao có thể không làm chị run sợ? Làm sao có thể đồng ý cho con gái thứ cũng giống như con gái lớn?

Để ngăn cản việc Hạ Yên đến trường và thay đổi nguyện vọng của Hạ Yên, chị ấy đã thẳng tay nhốt con gái trong phòng, đến giờ ăn, chính chị sẽ mang cơm vào, nếu muốn đi vệ sinh thì dùng bô là rồi.

Hạ Yên cảm giác bản thân không chịu đựng được nữa, tuyệt thực hai ngày trong phòng, Trần Hướng Hồng còn chưa thay đổi quyết định, cô bé đã nhân lúc chị ấy lên trấn bán quần áo mà khổ sở cầu xin, mà nhờ được em trai Từ Hòa mở khóa cửa.

Cô đã chuẩn bị xong xuôi, bây giờ không phải lúc xin giấy giới thiệu xuất hành nữa rồi, cô lấy một chút đồ ăn nhẹ và tiền riêng, trực tiếp xông ra ngoài.

Trần Kiến Quân nhận cuộc gọi từ Trần Hướng Hồng: "Hu hu hu, em có thấy Hạ Yên đâu không, nó đâu mất rồi?"

Trân Kiến Quân: ?

"Có chuyện gì, chị nói đàng hoàng xem."

"Nó muốn đi học ở thủ đô. Chị không cho đi, liền nhốt nó lại. Hôm qua nó đã lừa thằng em nó mở cửa cho, bây giờ vẫn chưa tìm thấy. Có phải đến chỗ của em rồi không hả? Con bé không đem theo thứ gì hết, hu hu hu..."

Nghe Trần Hướng Hồng gào đến khản cả cổ, Trần Kiến Quân khó chịu đến mức muốn đánh người, nhưng anh chỉ có thể nhẫn nhịn: "Hôm qua là khi nào? Có ai thấy nó đi đâu không, báo cảnh sát chưa?"

"Báo rồi mà không thấy người, hức hức, vừa nãy chị ra bến xe hỏi thăm, người bán vé bên đó biểu lúc ba giờ hình như có người mua vé. Nếu Hạ Yên thật sự lên xe bỏ đi, hẳn là tìm đến em, em giúp chị cả tìm nó, chị đồng ý rồi, không ý kiến gì nữa, thật đó, biểu con bé quay về đi, hu hu hu..."

Trân Kiến Quân nghe tiếng khóc dăằn trước miệng ưm ưm ở đầu dây, hàng chân mày càng nhíu chặt: "Con bé không mang theo tiền sao? Người bán vé có nói vé nó mua đi đến đâu không?"

"Chính là vùng Đặc khu, tiền trong nhà hức... không lấy một xu, quần áo không mang, cái gì cũng không, có lẽ có ít tiền riêng mấy em cho nó hức hức..." Trần Hướng Hồng vừa nghĩ đến điều này, trái tim như bị lửa đốt.

"... Chị cả, chị đừng khóc, việc chính hiện tại là tìm người, giờ em qua bến xe xem.' Trần Kiến Quân không còn tâm trạng an ủi bà chị, cúp điện thoại, đi tìm nhóm Trân Bình.

Lúc này là giờ đi làm, mọi người đều ở trong nhà máy, đương nhiên hiện giờ không tất bật làm việc, tìm người trước mới cấp bách.

Một cô gái vừa độ xuân thì một mình ra ngoài, không có gì trên người, bến xe lại là nơi tốt xấu lẫn lộn, không phải Trần Kiến Quân nói, mấy cô cháu gái của anh đều xinh xắn, Hạ Yên là có nét nhất, nếu bị mấy tên lừa lọc theo dõi, trong tình cảnh một thân một mình như nó...

Anh thực sự không lạc quan nổi.

Nghe anh thuật lại mọi thứ, nhóm Trần Bình đâu thể ngồi yên, ngay lập tức bủa ra, ở vùng Đặc khu hành chính chỉ có một nhà ga nhưng rất nhiều điểm tàu, ít người đến nhà ga có chủ đích, toàn là đón tàu dọc đường, muốn xuống xe thì nói một tiếng là xuống được ngay.

Hạ Yên không biết địa chỉ của Trần Kiến Quân, cô bé chưa từng đến đó mà chỉ biết là ở vùng Đặc khu.

Đặc khu hành chính, phạm vi này rộng quá rồi, nếu nó thực sự đã đến đây thì sẽ xuống ở đâu? Vì nhân viên bán vé cũng không cách nào xác định người đó rốt cuộc có phải là Hạ Yên hay không, nên Trân Hướng Hồng và những người khác lại sang bên nhà mà tìm, lúc đầu chị không dám nói thẳng rằng con gái mình bỏ nhà đi, mà là tìm đến từng giáo viên, bạn học chung, lấy mọi cái cớ để hỏi bọn họ xem con gái nhà mình có lại chỗ của họ không.

Hoàn toàn không, Hạ Yên căn bản không đến lớp, cũng không tìm thầy cô hay bạn bè của mình.

Một ngày, hai ngày, mọi người đều biết chuyện nhưng vẫn không tìm thấy người, mắt Trần Hướng Hồng sưng lên vì khóc, chị ấy đã đến trường đổi lại nguyện vọng của con gái, hễ tìm thấy nó, nhất định phải hét lên là chị đã sửa lại trước tiên, theo ý muốn của nó, bảo nó đừng giận hờn chị ấy nữa, mau mau về nhà.

Trần Kiến Quân cũng không tìm được, ngồi xổm ở nhà ga hồi lâu, những người khác tản ra, phân chia các con đường xung quanh thành các điểm, mỗi người phụ trách các vị trí có liên quan.

Hai ngày trôi qua vẫn không thấy người, Trần Kiến Quân không dằn được mà nghỉ ngờ, Hạ Yên có đúng thật là đến nhà anh không? Hai nơi cách nhau không đến nỗi xa, theo lý mà nói chắc chắn đã đến nơi rồi chứ, hay là con bé đã thay đổi địa điểm?

Về phía bắc chẳng hạn?

Anh chỉ có thể cố gắng nghĩ như thế này, không nghĩ tới mục đích ban đầu của cô bé là đến chỗ anh, nhưng vì mọi chuyện, tình huống bất ngờ không cách nào đến chỗ anh, nhưng trái tim anh thực sự đã trùng xuống. Anh nhiều lần đến gặp cảnh sát hỏi thăm tiến độ sự việc.
Bình Luận (0)
Comment