Chương 228: Ở Đâu (1)
Chương 228: Ở Đâu (1)Chương 228: Ở Đâu (1)
Nhà ga đã giúp chú ý, tìm tới tìm lui, Trân Kiến Quân còn lên xe đi đi về về hai bận, xem có thấy bóng dáng quen thuộc hay không. Anh còn in ảnh của Hạ Yên, hỏi những người qua đường có từng nhìn thấy cô gái này không, không có lấy một ngoại lệ, tất cả câu trả lời nhận được đều là những cái lắc đầu.
Thời gian càng kéo dài càng bất lợi, thật sự không còn cách nào che giấu được nữa, anh gọi điện báo cho bên thủ đô, nhờ Trần Lão Tam và mọi người đến nhà ga tìm một chuyến, anh cũng phải báo với Xuân Yên rằng có thể Hạ Yên sẽ đến thủ đô, bảo bọn cô chú ý.
Ban đầu bọn họ không hay biết chuyện này, tự dưng nghe được tin tức này không khác nào dội một gáo nước lạnh.
Ngay sau khi Lưu Điền Phương phát hiện ra, liền thẳng thừng mắng nghiệp chướng, con nó sao có thể làm ra chuyện như vậy? Nhốt cả con gái của mình trong phòng không cho ra ngoài, giờ lại thành thế này, hay rồi, không thấy con gái đâu nữa, lỡ thật sự có chuyện gì xảy ra thì thời gian sau này sống thế nào đây hả?
Trần Ái Đảng và những người khác cùng sống tại thủ đô tất nhiên cũng hay tin, từng người xin nghỉ phép phụ tìm người. Phải nằm vùng ở nhà ga, hễ là con gái một thân một mình đều phải quan sát kỹ, xem liệu có phải Hạ Yên.
Xuân Yên vô cùng hối hận, biết tin này xong, cả người run rẩy nói từng : "Tất cả là lỗi của cháu, nếu cháu thường xuyên về nhà, nếu cháu hứa với mẹ sẽ về quê tìm việc làm thì mẹ sẽ không cấm cản Hạ Yên như thế này. Là lỗi của cháu, là cháu đã hại em ấy..." Cô rơi vào trạng thái hoảng loạn, cứ lặp đi lặp lại, nước mắt đã chảy dài trên khuôn mặt, nhưng không hề nhận ra.
Hiện tại vẫn chưa tìm được em gái, con bé vẫn còn nhỏ, nó đi đâu rồi chứ? Trong căn tin trường cô có một dì, con gái dì ấy 16 tuổi đến nhà họ hàng với dì, cứ thế mà biến mất trên tàu lửa, dì ấy khóc đến mù một bên mắt. Nếu em gái cô cũng...
Đều là lỗi của côi
Đây đâu còn là đứa cháu ngoại tự tin khí phái của bà, Lưu Điền Phương vỗ mạnh vào vai cháu gái, phát ra một tiếng 'bốp' to lắm, vỗ tỉnh cháu gái đang tự mình ăn năn hối hận: "Đừng nói mấy lời vô ích, chuyện này không liên quan đến cháu, là lỗi của mẹ cháu đã đi quá xa, em gái cháu cũng nóng lòng, chúng ta nhanh chân tìm người, tính ngày giờ, nếu nó thực sự đến đây, chắc không bao lâu nữa sẽ đến thôi."
Bị bà ngoại vỗ một cái ra trò, Xuân Yên lau nước mắt trên mặt, giọng nghẹn ngào: "Nhưng mà em ấy không có bao nhiêu tiền trong người, nó có tiền mua vé lên thủ đô không bà?”, tiền vé tàu sang chỗ của cậu còn được, nhưng liệu có đủ để lên thủ đô?
Cô em gái không có cắc xu trong tay, bọn cô lén nhét tiền tiêu vặt đều bị Trân Hướng Hồng thu mất, trừ khi mẹ không biết, cô ước chừng số tiền trong tay cô em gái không đủ cho vé tàu đến thủ đô.
Lưu Điền Phương nghĩ đến đây cũng lòng nóng như lửa đốt, nếu cháu gái đi tàu lửa một mình thì không sao, nhưng vẫn cứ trong hoàn cảnh như thế này, chẳng biết đã đến chỗ nào rồi.
Theo lời kể của Trần Hướng Hồng, con bé không lấy gì cả, lao ra khỏi nhà và mất dạng.
Nhớ đến lá cờ thi đua mà Trần Kiến Quân nhận được khi tóm kẻ bắt cóc, trái tim Lưu Điền Phương càng thêm nặng tu, trẻ con rất phổ biến, nhưng con gái lớn vậy cũng được 'ưa chuộng' giống vậy. Con nít bị bán cho mấy cặp cha mẹ không sinh được con, còn phụ nữ trẻ lại bị bán cho đám đàn ông không lấy được vợ làm vợ.
Theo đánh giá của bà, cháu gái bà cũng có thể lên đại học chính quy, nếu thực sự có chuyện gì đó xảy ra...
Tất cả đều nín thở và tìm kiếm trong nhà ga, nếu con bé thực sự đi tàu, thì khi xuống tàu sẽ bắt gặp một tấm biển lớn đủ nhìn có ghi tên mình.
Từ Hòa cũng hoảng sợ tột độ, thằng nhỏ còn đang học cấp một, không nghĩ được sẽ xảy ra chuyện như vậy, mẹ nó nhốt chị hai không cho ra ngoài, nó biết tại sao, vì mẹ không cho phép chị hai đến nơi thật xa, thật xa để học sợ chị ra ngoài đổi nguyện vọng nên thẳng tay khóa cửa, định đến lúc chị chịu thua sẽ cho chị ra ngoài.
Thường thì cả hai chị rất tốt với nó, một ngày cũng còn được, hai ngày trôi đi, nó cũng sốt ruột lắm, cho nên khi nghe chị hai van nài không ngừng, nó mềm lòng liền rồi thả chị ra khỏi đó. Nhưng mà Từ Hòa đã không ngờ rằng chị hai vừa bước ra, không nói lấy một câu đã bỏ chạy thẳng, nó đuổi đến cửa thì dừng bước.
Nó tưởng chị hai chắc là lên trường để sửa nguyện vọng, nhưng không phải.
Trời tối, mẹ về mà chị hai vẫn chưa, trời càng lúc càng tối, mẹ từ tức giận đã chuyển sang lo lắng, thấy người người nhà nhà đều sắp đến giờ ngủ, ba mẹ không đợi nổi nữa liền cầm đèn pin đi tìm người.
Đến lúc tìm mới phát hiện không phải, chị hai vốn chẳng lên trường.
Rốt cuộc chị hai đi đâu chứ?