Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 229 - Chương 229: Ở Đâu (2)

Chương 229: Ở Đâu (2) Chương 229: Ở Đâu (2)Chương 229: Ở Đâu (2)

Không ai biết câu trả lời của câu hỏi này, nó nhìn ba mẹ ngày càng hốc hác, ba mẹ thường xuyên rơi nước mắt, là lỗi của nó, lẽ ra nó không nên nghe lời chị hai thả chị ra ngoài, nếu không thả chị thì chuyện này sẽ không xảy ra...

Bởi vì ôm mớ suy nghĩ này, thêm bản thân Từ Hề không quá khỏe mạnh, tâm trạng suy nhược nên không lâu sau đó thằng nhỏ đã đổ bệnh, trong thoáng chốc Trân Hướng Hồng và Từ Phúc lại càng thêm suy kiệt.

Con gái vẫn chưa thấy tăm hơi, con trai lại đổ bệnh cần người chăm sóc.

Trần Kiến Quân báo cho bên thủ đô, bản thân cũng không nhàn rỗi, cùng mấy người Trần Bình túa ra men theo hướng ngồi xe về quê.

Việc tự ái ngồi xe trước không quá chính quy. Nếu nhìn thấy một chiếc xe tải trên đường, trên xe vẫn còn một chỗ ngồi, thì cánh tài xế thường không ngại mà tiện đưa nó đi một quãng.

Xét thấy khả năng này, Trân Kiến Quân bèn cùng mọi người tìm từng địa điểm một.

Đi mấy vòng cũng chẳng thấy bóng dáng quen thuộc, anh lại gọi thêm một cuốc đến thủ đô: "Mẹ, tìm thêm đi, bên chỗ con không có, con đoán Hạ Yên có thể đang tìm mẹ hoặc tìm chị nó, mọi người chú ý nhiều vào, con bé biết trường của chị gái, rất có khả năng sẽ đến trường tìm gặp chị."

Lưu Điền Phương gật đầu lia lịa: "Được, mẹ hiểu rồi, bên con cũng không được từ bỏ, tìm thêm người trợ giúp vào."

Thời gian càng kéo dài càng không ổn, trong lòng họ đều biết rõ điều này.

Ở quê nhà, bác cả Trần và bác hai Trần cũng đã huy động cả thôn tìm người phụ. Gần đó có núi, cũng phải coi chừng xem có chạy vào núi rồi không. Dù khả năng này là rất nhỏ nhưng có hai người bắt gặp cô bé chạy ra khỏi thôn lúc ấy, khả năng quay đầu chạy trở về núi vẫn là thấp, nhưng mà trong tình thế tức giận cùng cực, phẫn uất cùng cực thì cũng không phải là không có khả năng.

Lúc đó có hai người thấy cô bé vội vàng chạy ra khỏi thôn, theo hướng lên huyện thành, có thể là tới thôn bên cạnh, mấy chỗ đó đều tìm qua, không thấy người, Từ Phúc còn đảo quanh trong thành phố, mà phố lớn quá, cũng bỏ công mà quay về.

Bốn ngày trôi qua, vẫn không có lấy một tin tức.

Cho dù con bé nó có đi chỗ nào, cũng không cách nào khiến thần kinh người ta giảm bớt căng thẳng, một thiếu nữ xuân xanh, nếu vì chuyện này mà có những tổn thương và quá khứ không thể bù đắp thì quả là quá xót xa.

Cậu hai Lưu cũng đang phụ tìm người, mối quan hệ của cậu vững chắc hơn nhóm của Trần Kiến Quân nhiều lắm, cậu đã liên lạc với bạn bè trong Đặc khu.

Xuân Yên đang đợi ở sân ga thứ 2. Theo suy tính về thời gian, nếu lúc đó Hạ Yên đến thủ đô bằng tàu hỏa thì phải là chuyến tàu hai tuyến của hôm nay.

Tuyến xe buýt đầu tiên đến rất sớm, hơn 6 giờ sáng đã đến rồi, mà bọn họ đã cầm theo tấm biển và đợi ở các sân ga khác nhau từ lúc 5 giờ.

Tàu lửa "xình xịch xình xịch" vào ga, có tiếng hò hét rời ga, từng đợt sóng người lướt qua mặt cô.

Trong đám người đó có lẽ không có em gái cô, Xuân Yên cũng không nhịn được mà đi lần tìm trong đám đông.

Em gái khi ấy mặc áo màu xám với quần đen dài, cái này quá phổ biến rồi, nhất là thế hệ lớn tuổi, căn bản không thể mặc đồ sáng màu, điều này thế nào cũng sẽ gây khó khăn trong quá trình tìm người của cô.

Thêm một nhóm khác xuống tàu, một cặp vợ chồng bên cạnh cô đón con trai và con dâu, ra ga một cách vui vẻ, một lúc sau nhà ga lại vắng lặng như ban đầu. Tàu lửa dừng lại một lúc đợi người lên tàu và tiếp tục lên đường. Xuân Yên thường xuyên nhìn vào điện thoại.

Sắp đến giờ rồi.

Nhưng lúc này cô nghe thấy tiếng phát thanh: "Chuyến tàu XXX bị hoãn một tiếng rưỡi..."

Muộn rồi, dây thần kinh căng chặt của Xuân Yên cũng buông lỏng.

Không nhanh kịp.

Không lâu sau, em họ Trần Khải Triều đến.

Thằng bé phát triển tốt, chiêu cao đã đến cổ cô, nó đưa cho cô một ly sữa đậu nành nóng hổi trong tay: "Chị ơi, chị khát không, uống sữa đậu nành nghe."

"Không, chị không khát, em uống đi."

"Chị uống đi, em mua hai ly, em đã uống hết rồi." Trân Khải Triều dúi vào tay cô, cầm lấy tấm biển trong tay cô, đặt xuống đất: 'Xe đến muộn, để bảng hiệu xuống trước đã."

"Mà, sao em lại đến đây?"

"Em đến đây với cậu hai, cậu ấy cũng đến để giúp đỡ. Hiện cậu đang ở cùng với mẹ em, em liền đến đây."

"Em nghĩ chị Hạ Yên có đến chỗ này không?" Sau khi hớp sữa đậu nành ấm nóng, Xuân Yên mới thoải mái được chút, im lặng một lúc lâu, cô nhìn sân ga hoang vắng, mở chủ đề.

Trần Khải Triều suy nghĩ một hồi: "Nếu em trong tình huống này, có đủ tiên, em sẽ sẽ đến tìm chị của em." Cậu ruột thân cận, nhưng thân nhất vẫn là người chị gái đã cùng nhau lớn lên.

Một câu nói như vậy khiến Xuân Yên bật khóc.

"... Ừ, con bé sẽ đến tìm chị, và chị cũng phải tìm được nó.
Bình Luận (0)
Comment