Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 230 - Chương 230: Kích Thích (1)

Chương 230: Kích Thích (1) Chương 230: Kích Thích (1)Chương 230: Kích Thích (1)

Tàu lửa đến, tiếng phát thanh vang bên tai, Xuân Yên mở to hai mắt, cố gắng tìm kiếm hình bóng quen thuộc trong đám đông dày đặc này, từ lo âu lẫn sự chờ mong thuở đầu, trở thành nỗi hoảng sợ và lo lắng. Đám đông từ từ tản mất, tại ga Xuân Yên đứng cũng vậy. Cả hai mắt trống rỗng, tình trạng này làm cho Trần Khải Triều rất lo, trạng thái này của chị không ổn rồi.

"Chị Xuân Yên? Chị Xuân Yên? Chị Xuân Yên!" Cậu bé. gọi ba lần liên tiếp, Xuân Yên định thần lại, gắng cười: "Chúng ta đến chỗ bà nội em xem ha, chắc bên đấy có tin.

"Dạ." Nếu có tin, sẽ đến đây thông báo cho họ nhỉ?

Nghĩ như thế, Trần Khải Triều tình nghĩa không xóa tan niềm kỳ vọng của Xuân Yên.

Mọi người cùng tập hợp, chỉ là nhìn nét mặt đã biết kết quả.

Từ Hiểu an ủi họ: "Đừng gấp, vẫn còn một tuyến xe nữa mà? Chúng ta tiếp tục đợi, Hạ Yên chắc hẳn ở trên xe đó, nên mình mới không thấy nó."

"Đúng đấy, nhất định là như vậy!"

Đấn tối, Trần Kiến Quân gọi điện thoại tới, Từ Hiểu không đưa được tin tốt, bầu không khí rất là âm trầm, nhưng ngày mai sẽ tiếp tục đến nhà ga tìm.

Trần Kiến Quân cũng cảm thấy bất lực, lúc này lại không có "Thiên la Địa võng”, hình ảnh cũng rất ít, khó khăn trong quá trình tìm kiếm quá lớn. Nếu tìm được Hạ Yên, anh nhất định phải phê bình nó.

Ngay cả khi phản đối cách làm của mẹ, nó cũng không được chơi đùa với sự an nguy của bản thân.

Nó nổi giận bỏ nhà đi, không để lại một lời nhắn, thật quá bốc đồng.

Đã qua bảy ngày, Trân Kiến Quân ngoài canh điện thoại ra, còn nhờ người khác tìm kiếm, cũng bỏ bản thân chạy đôn chạy đáo ở bên ngoài.

Hiện giờ anh chỉ hy vọng Hạ Yên nhớ được số điện thoại của anh hoặc bên Lưu Điền Phương, có điều kiện sẽ gọi vê ngay.

Trần Hướng Hồng vừa tìm kiếm con gái, vừa chăm sóc con trai bị ốm. Bản thân cũng gượng không nổi mà ngã bệnh, còn rất nặng và đã nhập viện. Gánh nặng tìm kiếm lại đè lên đôi vai Từ Phúc, biến cố xảy ra trong nhà, chỉ vài ngày ngắn ngủi đã khiến người đàn ông nông dân rắn rỏi này trở nên còm nhom đi vài phần và bỗng dưng trông già đi mấy tuổi vậy.

Lúc bấy giờ Trần Kiến Quân nhận được cuộc gọi từ Phí Khắc Tư, anh ta muốn bay sang đất nước này, anh ta hứng thú với tiềm năng của quốc gia này, mang theo tiền và dự định đầu tư sang đây. Anh ta thích một người đối tác như Trần Kiến Quân và hỏi xem anh có sẵn sàng hợp tác một lần nữa không.

Trân Kiến Quân hỏi anh ta muốn tiến quân vào ngành nào, đối phương đưa ra gia công hàng may mặc.

Đây là một chiếc bánh to. Trần Kiến Quân khẳng định ngành công nghiệp này có khả năng, và anh ấy cũng có thể nhập hội.

Phí Khắc Tư tính xây dựng nhà máy. Anh ta đã tìm được đối tác khác. Đó là bạn của anh ta, một Hoa kiều. Hiện tại anh ta đã vê nước, muốn xây nhà máy sản xuất quần áo tại quê nhà. Bản thân anh ta là bước ra từ thiết kế thời trang nên có hiểu biết về ngành này, nhưng về vấn đề xây dựng nhà máy, cần một số vốn và nhân lực nhất định, cho nên mới thành đối tác.

Trân Kiến Quân có hứng thú ắt sẽ đến gặp mặt anh ta, sau khi nghe kế hoạch của Lan Tư Vũ, anh quyết định tham gia.

Đúng lúc gần đây Bách Hương Quả kiếm được bộn lợi nhuận và tiên vốn đã có trong tài khoản, dứt khoát rút một phần của anh ra để làm khoản đầu tư của mình.

Phí Khắc Tư rất hài lòng với kết quả. Anh ta xem trọng trang phục. Theo quan điểm của anh ta, dân số ở quốc gia này cực kỳ đông, trang phục hiện tại cũng không đủ đa dạng. Phong cách ăn mặc của họ cực kỳ hợp thời. Ngay cả khi họ chiếm 1% thị trường, nó sẽ là một thị phần lớn.

Cả Trần Kiến Quân và Fix đều bỏ tiền, lân lượt chiếm 15% và 25%, Lan Tư Vũ lo phần còn lại và anh ta cũng phụ trách việc đưa vào hoạt động. Trân Kiến Quân và Fix có thể đưa ra đề xuất, nhưng quyền quyết định thuộc về anh ta.

Cũng may giờ vẫn chưa xác định được địa điểm, không giúp được gì nên anh có thời gian tiếp tục hỗ trợ tìm người.

Trần Kiến Quân cố gắng túc trực bên chiếc điện thoại để không bỏ lỡ cuộc gọi nào, vào ngày hôm nay, Trần Kiến Quân vừa trở lại chỗ ngồi và ngồi xuống liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

"A lô"

”A lô, cậu ơi!"

Trân Kiến Quân: "!" Giọng của Hạ Yên!

"Cậu ơi, là con, Hạ Yên.”

"Hạ Yên, con đang ở đâu? Cậu đến đón."

"Con đang ở đồn cảnh sát trấn Tùng Bách."

Đồn cảnh sát?

"Sao con lại ở đồn cảnh sát, không sao chứ? Cậu đi đón con ngay."

Trấn Tùng Bách, anh biết, từ đây đi ô tô mất hai tiếng, anh còn nhập hàng gấp từ vườn cây ăn quả ở đây.

"Chuyện dài lắm, con không sao, được rồi, cháu đợi cậu."

"Không được bỏ đi đâu đấy, ở ngay đó, có gì chờ mình về rồi nói."

"Dạ.
Bình Luận (0)
Comment