Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 231 - Chương 231: Kích Thích (2)

Chương 231: Kích Thích (2) Chương 231: Kích Thích (2)Chương 231: Kích Thích (2)

Trần Kiến Quân ngay lập tức qua đó, lái chiếc xe anh mua.

Đến lúc anh đến thì nhìn thấy hai người ăn xin đang co ro trong một góc.

Một trong số họ thấy anh, lật đật bật dậy: "Cậu ơi! Cậu!"... Đây là Hạ Yên cô cháu gái xuân xanh xinh xắn của mình ư?

Nếu không nhờ giọng nói, Trần Kiến Quân toan hô lên cô là ai rồi.

"Hạ Yên, sao con thành ra thế này hả?"

"Con cũng đâu muốn đâu cậu." Hạ Yên cũng đành chịu.

"Chào, anh là cậu của cô bé đúng không? Cô bé là một người hùng nhỏ đó nghe." Người cảnh sát ở bên khen ngợi.

Trân Kiến Quân: ?

Vẻ mặt khó hiểu của anh rõ như ban ngày, Hạ Yên hơi tự kiêu: "Lúc đó con muốn đến tìm cậu cho nên mới lên tàu. Trên tàu, lúc đầu con đứng kế bên bạn ấy và còn trò chuyện nữa, sau đó con từ toilet trở ra thì bên cạnh bạn có thêm đôi vợ chồng, bạn cũng không nói gì nữa, con hỏi bạn mà người trả lời là bác gái lạ đó, nói rằng bạn ấy bệnh, không nói chuyện được, con liền cảm thấy kì lạ, lúc đầu con hỏi thì bạn ấy biểu là đến một mình.

Con phát hiện có điều gì đó không ổn, đã đi tìm cảnh sát tàu lửa, sau đó lần theo manh mối và tóm được cả bọn, mấy ngày qua con luôn theo cảnh sát bắt kẻ xấu đó." Coi điệu bộ còn rất khoái chí nữal

Trần Kiến Quân cảm thấy bản thân hơi ngứa ngáy.

Anh muốn lớn tiếng mắng con bé không biết lượng sức mà nhúng tay vào, nhưng mà giờ có dân quân đứng cạnh nó, bên kia là cô gái được nó giúp khỏi bị bắt cóc, Trân Kiến Quân không thốt nên lời, anh hít một hơi thật sâu: "Thế sao không gọi cho cậu sớm, con có biết mọi người vì tìm con mà phát điên rồi không hả?"

Hạ Yên ngu ngơ: "Hả?"

Hả cái đầu con!

Trần Kiến Quân cắn răng, chờ nó quay về rồi tính sổi

"Rất xin lỗi, lúc đó chuyện này không tiện cho chúng tôi nên không thông báo kịp thời." Người cảnh sát có phần áy náy.

Xét về tuổi tác, con gái ông ta lớn tâm đó nên ông hiểu được nỗi bức xúc của Trần Kiến Quân.

"Nhưng mong anh yên tâm, chúng tôi sẽ khen thưởng xứng đáng cho nỗi vất vả này. Chúng tôi đã bắt được hai người trong danh sách, còn có một phần tiền thưởng tương ứng, cờ khen thưởng đã gần hoàn thành, hãy để lại địa chỉ, đến lúc đó chúng tôi sẽ gửi nó qua đường bưu điện."

"Cậu à, con phát hiện mình đã yêu thích kiểu hoạt động này rồi, nếu không phải nguyện vọng đã chốt thì con muốn thi vào trường cảnh sát, nhưng mà không sao, con có thể học kiến thức như thế, sau này cũng có thể làm bên cảnh sát." Đôi mắt Hạ Yên sáng lên.

Trân Kiến Quân: "II"

Nhịn nào! Nhất định phải nhịn, mà tiếc là kiềm chế không động tay động chân thì thật rất khó, nên anh vẫn "nhẹ nhàng" vỗ vào lưng cô bé.

Ranh con! Tại sao trước đây mình không nhận ra Hạ Yên có yếu tố mạo hiểm như thế này chứ? Vừa trải qua nguy hiểm, liên rục rịch muốn bay rồi?

Trần Kiến Quân đón hai cô bé ra, thu xếp vào khách sạn, mua quần áo mới cho hai đứa rồi dẫn đi ăn một bữa, dàn xếp ổn thỏa anh lập tức gọi về báo với mấy người Lưu Điền Phương, Trần Hướng Hồng.

Tìm thấy người rồi, Trân Hướng Hồng bảo muốn sang đây, Trân Kiến Quân ngăn lại, không cần thiết, anh sẽ tức tốc đưa con bé về thôn Trần Ốc. Gọi xong, nhìn gương mặt hầm hầm của Trần Kiến Quân, Hạ Yên thấy bộ dạng của cậu lật đật nhận lỗi: "Cậu, con biết lỗi rồi, mai mốt không bao giờ tái phạm nữa, lúc con đến nhà ga đã hối hận rồi chỉ là không cách nào quay lại. Rồi sau đó gặp tiểu Đào cũng không thể giương mắt làm ngơ. Thật mà, sẽ không có lần sau, lần này con quá nóng nẩy, hồi nãy cậu nhìn bộ dạng con như vậy là con cố tình đó!"

Ban nãy trên mặt cô bé toàn là bùn đất lấm lem, quần áo cũng tả tơi vô cùng, kể là cái kiểu đánh cho giúp người sẽ nghi ngờ, lại thêm nó còn chưa phát triển, nếu không nói, nhìn nó thành con trai cũng không phải là không có khả năng. Ngay cả khi biết nó là con gái, hình hài đó cũng sẽ không thu hút bao nhiêu sự chú ý của người ta.

Lần này nghe có vẻ ra ngợm đấy, nét mặt Trân Kiến Quân đã giãn ra bớt, nhìn sâu vào con bé, dẫn nó đến phòng của mình, bắt đầu trách mắng, ngay trước mặt tiêu Đào đã cộng cam cộng khổ với cô, có vài lời không tiện nói: "Hạ Yên, mẹ con không nên như thế, cưỡng ép thay đổi nguyện vọng của con còn nhốt con lại, đây là việc mẹ con trách mắng, nhưng con lại làm thế này cũng quá dại dột, còn tiểu Đào cũng thế, nếu nó không gặp được con thì sao đây, con sẽ như thế nào? Con biết không, con bé rất có thể sẽ bị bán cho đám người trên núi, người trên núi không lấy được vợ, mua về làm dâu, sinh con cho bọn chúng, chạy thì đánh cho gãy chân, chỉ cần còn khả năng sinh con, bọn chúng đều không màng tới. Trên núi không cách nào tiếp xúc với người bên ngoài, không được đi học, không còn gặp lại các cậu với người thân nữa, chỉ đành làm việc cực nhọc qua ngày này tháng nọ, sinh con đẻ cái, con có từng nghĩ qua mấy hậu quả này không hả?"
Bình Luận (0)
Comment