Chương 232: Đào Mỏ (1)
Chương 232: Đào Mỏ (1)Chương 232: Đào Mỏ (1)
Hạ Yên đỏ mắt, nhưng nhịn "Con biết mà cậu, con cũng rất lo."
"Biết thì tốt, mẹ của con làm sai thì nói với mấy cậu, mấy cậu còn thương lượng, mẹ con có rất, rất nhiêu vấn đề nhưng cũng là mẹ của con, mong cho con tốt. Con mất tích mấy ngày trời, bà ấy rửa mặt bằng nước mắt, nằm viện luôn. Ba con cũng sốt ruột đi tìm, còn em trai con, rất sợ để con ra ngoài, con vừa đi liền biến mất tăm, con cũng rõ sức khỏe của thẳng nhỏ, bây giờ vẫn chưa khỏi bệnh, còn bà ngoại ông ngoại chị gái của con, ngày ngày đều đứng trong nhà ga kiếm con..."
Nghe Trần Kiến Quân kể từng chỉ tiết của câu chuyện, Hạ Yên càng lúc càng cúi thấp đầu, nói lí nhí như muỗi bay: "Cậu, con sai rồi, con đảm bảo sau này không xảy ra sự việc như thế này nữa đâu, con biết là con quá nóng giận, lúc đó con... bồng bột, mẹ nhốt con lại, con buồn lắm, mẹ một mực không cho con ra ngoài, con cảm thấy như con là một tội phạm không bằng." Nói đến đây, âm lượng lớn dần.
"Lúc tiểu Hòa thả con, trong đầu con chỉ có một suy nghĩ, bỏ đi, bỏ đi thật xa, ban đầu con định đến tìm chị gái, con muốn lên thẳng thủ đô, nhưng thật không đủ tiền vé, nên con bèn đến tìm cậu, không ngờ lên tàu rồi lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, trên xe thấy rất nhiêu người chen chúc, xung quanh toàn là những gương mặt xa lạ, con đã hối hận rồi. Về sau... rất là thú vị, con cũng chẳng ngờ là có thể lần ra đường dây."
Âm giọng của Hạ Yên nhỏ xuống: "Con không nghĩ sẽ gặp phải chuyện như thế, nhưng con đã chuẩn bị tâm lý, lúc đó con đã ngụy trang cho bản thân, nhìn thấy tình cảnh của tiểu Đào, lúc đó con đã nghĩ, nếu mình vờ như không thấy thì quãng đời sau này sẽ không được vui vẻ. Con không phải một phút bốc đồng. Con không có tự lên mà nói rằng bọn chúng là tội phạm, mà con đi tìm cảnh sát tàu lửa rồi mọi người phối hợp. Bởi vì một trong số chúng đã trốn thoát, bọn con đúng là chưa làm gì hết, chỉ là lần theo tên chạy thoát. Khi đó, mọi người không có thời gian để mắt đến bọn con. Bọn con theo phản xạ đã chạy theo cảnh sát. Định thần lại thì đã chạy xa lắm rồi, sau đó chờ ở chỗ ẩn nấp, đến khi họ quay trở về, kẻ bỏ trốn cũng tóm được rồi, bọn con mới quay lại chỗ này, con không phải cố ý không báo cho mọi người, ở đó không có điện thoại, mà còn liên can, không cho dùng điện báo..."
Nghe con bé kể vài câu, Trân Kiến Quân sờ sờ đầu của cô, mái tóc mới gội sạch vô cùng mềm mượt.
"Tuy là nói như thế, nhưng nếu vẫn có chuyện như vậy xảy ra, trước khi làm gì, cậu vẫn hy vọng con nghĩ đến gia đình mình, nếu không may gặp nạn sẽ thế nào đây? Con có bao giờ nghĩ, nếu con thật sự xảy ra chuyện gì, mẹ con sẽ không chịu nổi. Là bà ấy đã nhốt con, nếu con có chuyện gì thì chính là người mẹ này đã hại con gái mình, chị của con, phải tự trách bao nhiêu đây, còn đứa em trai, thì rất có thể chìm đắm trong ý nghĩ rằng mình đã hại chị gái mãi, cả đời này họ sẽ khó mà hạnh phúc, vậy thì ai sẽ vui2”
"Nếu con gặp chuyện, chỉ có bọn buôn người mới vui thôi, vì chúng bán được giá, còn đám đàn ông trên núi kia có được một cô dâu xinh đẹp, thông minh, có thể sinh cho họ những thế hệ khôn ngoan hơn."
Khả năng đó, Hạ Yên cảm thấy tóc tai dựng cả lên.
Nhìn vẻ hoảng hốt trên mặt Hạ Yên, Trần Kiến Quân cảm thấy không vấn đề gì nữa: "Chắc con cũng mệt rồi. Hôm nay ở đây ngủ một giấc thật ngon, ngày mai chúng ta về nhà."
"Dạ." Hạ Yên đáp, trước khi anh quay đi, cô bé hỏi thêm: "Nguyện vọng của con giờ đã không thay đổi được nữa rồi hả cậu?"
Hai vai cô chùng xuống: "Ngọn nguồn của vấn đề chính là cái này, con thấy mẹ cố chấp quá đi, bây giờ chị vẫn chưa có ai, bà ấy sao mà biết được mai mốt nhất định sẽ thích một người ngoài vùng chứ. Đúng là con thích thủ đô hơn, có lúc không thích ở nhà, muốn đi ra bên ngoài, mai sau còn xa lắm, mẹ cứ khăng khăng là con đủ lông đủ cánh không cần cái nhà này nữa, con buồn lắm."
"Con biết mẹ cũng là muốn tốt cho con. Con cũng thấy mấy chị trong xóm lấy chồng xa, không có ba mẹ đỡ đần, cuộc sống cũng không mấy khấm khá. Lúc trở về toàn nghe thấy tiếng than thở, người gả đi xa nhất còn chưa ra khỏi tỉnh mà đã thế này rồi. Nếu con với chị đều ở lại thủ đô thì còn xa hơn nữa, một nam một bắc, mẹ con cũng là mong muốn con với chị ở gần nhà chút."
Trần Kiến Quân lại xoa đỉnh đầu của cô: "Mẹ con đổi lại nguyện vọng rồi, mà có phải con quên béng bà ngoại rồi đấy chứ, mấy cậu cũng đều ở trên thủ đô mà? Nếu con có việc gì, ba mẹ con đến không kịp, thì còn có mấy cậu, em họ con qua vài năm nữa cũng lớn người, có thể phụ giúp mấy đứa trông nom."