Chương 233: Đào Mỏ (2)
Chương 233: Đào Mỏ (2)Chương 233: Đào Mỏ (2)
"Với cả, nói thế nào nhỉ, nếu tìm được người tốt thì không cần nhà mẹ đẻ phụ con đỡ đần, tự thằng bé giúp con duỗi thẳng lưng. Tuy nhiên, cách làm phải thật dựa vào người khác vẫn khó nói lắm. Con người sẽ thay đổi, hơn nữa cầu người chỉ bằng cầu mình. Cậu hy vọng con có thể tự mình đứng lên và không được như mẹ con ngày xưa, nói năng lớn tiếng còn không dám. Mấy đứa đỡ đần cho bà ấy, bà ấy còn ngăn cản, không hề nói thêm câu nào."
Rốt cuộc Hạ Yên không kìm được nước mắt, cô bé cố chấp lấy lòng bàn tay che mặt: "Con không ngờ ... mẹ sẽ đi đổi trở lại. Lúc đó, so với việc mẹ sửa nguyện vọng của con, thì con càng tức giận bà đã nhốt con, cứ cảm giác con như một con rối, một tên tù nhân tội ác tày trời..."
"Cậu biết, nhưng mà con về rồi phải xin lỗi mẹ, biết chưa? Rồi nói sao con cũng không nên bỏ đi, mới bây lớn là bỏ nhà ra đi, con có biết làm sao để sinh tôn ở bên ngoài không?" Không tiền, không thức ăn, nếu là em họ con, cậu nhất định phải quật cho mấy roi."
Anh là một người cha tốt không đánh đập con cái, nhưng nếu cả ba gây ra sự tình mạo hiểm thế này, chưa chắc anh còn là một người cha tốt không đánh người.
Người đã được tìm về một cách an toàn, tiểu Đào và Kiến Quân cũng nhìn cô và gia đình rời đi, lúc này mới cùng nhau quay về thôn Trần Ốc.
Ngay khi nhìn thấy Hạ Yên, Trân Hướng Hồng và những người khác đã ùa đến ôm cô bé và khóc lóc, Hạ Yên khi thấy cả nhà ai nấy đều gầy guộc tiều tụy, cũng khóc theo.
Nghe Hạ Yên xin lỗi: "Cha mẹ, con xin lỗi, là con sai rồi, con quá bốc đồng, đáng lẽ con không nên bỏ nhà đi..."
"Đứa trẻ này, mày muốn tao lo đến chết mới được đúng không, à, hay là mày chỉ muốn ép chết tao, giận chết tao, là muốn thấy tao chết thẳng cẳng mới vừa lòng mày, phỏng? Oan gia nhà mày, kiếp trước tao nợ mày đấy..." Trần Hướng Hồng vừa khóc vừa cười vừa chửi rủa.
Từ Phúc thì đơn giản hơn nhiều, ôm con gái, lau lau nước mắt, bảo: "Không sao là tốt, không sao là tốt, sau này đừng như thế."
Cả gia đình khóc lóc một trận, sau đó tuyên bố hòa giải, Trân Kiến Quân mới thở phào nhẹ nhõm.
Không lâu sau, Lưu Điền Phương với Xuân Yên đã xin nghỉ phép vê nhà. Lưu Điền Phương đánh cho mỗi người năm mươi roi, mắng Trần Hướng Hồng hết lí trí, và làm ra chuyện nhốt cả con gái trong nhà, lại mắng Hạ Yên không biết nghĩ, đem an toàn của bản thân làm trò cười, đối mặt với Lưu Điền Phương uy nghiêm ngời ngời, hai mẹ con đều cun cút, không dám hé răng nửa lời.
Trân Kiến Quân thấy sự tình đã giải quyết xong liền trở vê Đặc khu, hiện tại anh vội chứ, bên xưởng may cũng đã hẹn trước. Anh ước gì mỗi ngày có bốn mươi tám giờ, cả người làm không ngừng nghỉ. Cho đến lúc mẹ con Hứa Hiểu nghỉ hè, cả nhà sang đều thấy anh đã sút mấy cân, rất đau lòng.
Hứa Hiểu có phần oán trách: "Anh liều mạng như vậy để làm gì, tiền trong nhà đủ tiêu là được, cái gì là quan trọng nhất, là sức khỏe của anh đó."
"Anh làm việc suốt một bận, mấy năm nay cũng khá bận. Mai mốt nghỉ dài hạn. Bây giờ số tiên có vẻ đủ, nhưng mà sau này chỗ cần dùng tiền còn nhiều mà. Tương lai, tiền sẽ ngày càng mất giá, hơn trong tương lai. Em đừng lo, anh tính hết rồi."
Quy mô hiện tại của anh ấy còn kém xa lắc ông nội giàu có của anh. Anh có bàn tay vàng tiên tri xu thế chung, không lập được một số thành tựu luôn cảm thấy hơi lãng phí.
"Tiên kiếm không hết." Lưu Điền Phương đã suy nghĩ trong đầu về việc tiếp theo phải nấu canh bổ gì bổ lại thịt cho con trai lớn.
"Mẹ à, con biết rồi, bận một lúc là xong. Phí Khắc Tư vừa đàm phán thành công mối làm ăn và đạt được thỏa thuận với vài trung tâm thương mại. Con đang bận tăng gia sản xuất mới thế này. Chờ mấy vấn đề nhỏ ở máy móc sửa xong xuôi, con cũng không còn bận như vậy nữa."
"Mấy chuyện kinh doanh mẹ không hiểu, bản thân con có tính toán là được."
Trần Kiến Quân bận lắm, vừa phải lo mọi việc trong nhà máy, xưởng may mới thành lập, vừa phải lo nhiều việc phải làm khác, cũng như không gian nông trại của mình.
Trong nông trại của anh, từ khi nhà máy bắt đầu có lợi nhuận, vê cơ bản anh không lấy đồ từ trong đó nữa, ngoại trừ những sản phẩm thí nghiệm dùng trong xưởng chế biến, còn lại đều được anh bán hết. Hiện tại anh đã ở mức cao hơn, địa bàn cũng được mở rộng, quy mô của nông trại và nông trường đặt ở thế giới thực, cũng có thể nói là nhỏ nhưng có quy mô.
Và bất kể mọi nhu cầu thực tế, việc trồng trọt và chăn nuôi hoàn toàn dựa vào giá thu mua ở khu mua sắm. Đồng vàng thu được cũng nhiều hơn, ngoài để khai thác đất, dùng để mua chất lỏng cảm ứng đột biến. Trong vài năm qua, các đột biến từ lớn đến nhỏ cũng có hơn một chục lần rồi, nhưng hơn nửa số chúng đều là đột biến thất bại, thành công có đến nửa về cơ bản không có tác động. Có tác dụng rõ rệt chỉ có một loại.
Đó là mùi hương.