Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 234 - Chương 234: Đào Mỏ (3)

Chương 234: Đào Mỏ (3) Chương 234: Đào Mỏ (3)Chương 234: Đào Mỏ (3)

Chủng loại thì, do cây ăn quả trong nông trại của anh nhiều nhất là cây đào nên đột biến cũng là cây đào.

Hương thơm tỏa mười dặm, nếu giảm chiết khấu thì có thể làm được.

Kết hợp với hoa đột biến thuở đầu,'Chốn đào nguyên" của anh hoàn thiện hơn.

Hứa Hiểu biết về kế hoạch của anh, còn tham gia vô cùng thích thú, ai gọi tên "Chốn đào nguyên" mà không vẽ ra một vườn đào trong thế giới hiện thực chứ, nay kế hoạch này của chồng cô, cô rất háo hức được góp một viên gạch vào nó.

Bởi vì một số thiết kế khá chuyên môn, còn có ý mua sách về nghiên cứu.

Kỳ nghỉ hè này, ba anh em Trân Khải Triều trải quá khá chật vật.

Ba mẹ chúng chứng kiến sự việc dại dột bỏ nhà của chị họ Hạ Yên, cảm thấy mấy đứa có phần buông lỏng quá mức, không đủ hiểu lí lẽ, vẫn cần "này nọ', nên là kỳ nghỉ hè này, mấy đứa nó bận rộn lắm.

Buổi sáng, ba anh em cùng nhau đến võ đường học, buổi trưa về nhà ăn cơm, chợp mắt giấc trưa rồi mặc quần áo bảo hộ kín bưng (xứng đáng là bộ đồ chống côn trùng), mồ hôi nhễ nhại đi hái hoa quả. Cái nắng mùa hè ở miên Nam nóng hực như lò sấy, chẳng mấy chốc trời đã chớp tối. Đến tối rồi, mọi người nghĩ sẽ được nghỉ ngơi ư?

Ngây thơ.

Buổi tối là thời gian cho bài tập và học bài.

Bà nội đã dạy chúng viết Hán tự. Thói quen này được duy trì mấy năm rồi. Mẹ giục chúng làm bài tập về nhà. Bài tập hè có đến mấy quyển. Mẹ còn bồi thêm sách ở ngoài cho chúng đọc và viết cảm nghĩ. Ba thì dẫn theo đi làm ăn, trao đổi gì đấy với đối tác vẫn dẫn theo để mở mang kiến thức.

Mấy đứa muốn phản đối, sau khi Trân Kiến Quân bàn bạc với Từ Hiểu, liền hào phóng cho mấy đứa xả hơi' hai ngày, thực tế cũng gần với thời gian học trên trường rồi, chúng không làm theo sẽ bị Trần Kiến Quân cắt tiền tiêu vặt.

Sau mớ rắc rối của Hạ Yên, mọi người đều ý thức siết chặt tay.

Mấy đứa nhỏ này thật không thể cho quá nhiều tiền tiêu vặt, nếu lúc đó Hạ Yên không có tiền, thậm chí không mua được vé tàu, tự nhiên sẽ không có chuyện sau đó. Đương nhiên là không chỉ xem như vậy, nhưng vẫn có chút đạo lí, cho nên Trần Kiến Quân quyết định trước khi mấy đứa vào đại học đều phải siết chặt, đồ thì mua được, tiên thì khỏi.

Với cuộc sống bận rộn như vậy, những tưởng ba anh em sẽ sút cân, nhưng không những không sút được cân mà còn cao hơn, khỏe hơn.

Ba anh em: Đây chắc là do cơm ngon mà bà nội nấu suốt ngày! Không phải là chúng ăn nhiều!

Kỳ nghỉ hè trôi qua, chúng quay về thủ đô, cách có một mùa hè mấy đứa bạn gặp lại chúng ngẩn cả người.

"Mấy cậu chẳng phải đến chỗ của ba rồi sao? Lần này tới mỏ than lấy quặng à? Hay là uống thuốc tăng lực?" Vừa cao, vừa đen, có ít thịt bắp nữa! Vẻ ngoài cứng cáp đó thực sự làm người ta ghen tị nghe.

Ba anh em: "Há Há."

Trân Kiến Dân quyết định làm ăn riêng.

Làm việc mấy năm, nhìn thấy thế giới bên ngoài ngoạn mục như vậy, anh ta đã không thỏa mãn với mấy việc lén lút làm riêng nữa, nên bèn rủ rê mấy người Lưu Bình, ba người lập nhóm cùng mua hai chiếc xe tải.

Mấy năm nay quả thực anh ta tích cóp được chút tiền. Tuy xe mua là xe cũ, giá cũng không mấy đắt đỏ, nhưng cũng là khoản tiền mà người bình thường không thể bỏ ra, thế mà anh ta lại lấy ra được.

Anh ta đã bỏ hết tiền dành dụm của mình vào đây rồi, nếu không thành công, mấy năm này không khác gì công cốc, nếu không bán được chức vụ của mình với giá cao, e là tiền xăng cũng sắp không đổ nổi.

Trân Kiến Quân có hơi bất ngờ. Anh vốn tưởng thằng tư sẽ mở miệng mượn mình chút tiên xoay xở, lại không ngờ em ấy lại tự mình gom đủ rồi. Mấy năm không lộ gì, ai dè em ấy âm thầm giàu lên rồi.

Hạ Yên gói ghém đồ đạc đến Đại học Báo chí ở Thủ đô. Ảnh hưởng của lần trải nghiệm này đối với cô bé là cực kỳ lớn. Chuyên ngành đã chọn ngay từ đầu không thể đổi, nhưng lại có thể học hai ngành. Cô bé có hứng thú rất lớn với ngành Luật và Tâm lý học, nhưng thế đồng nghĩa sau này nếu thật sự muốn vào biên chế thì cũng không phải ngành một. Dù Trân Hướng Hồng có hơi lo lắng, nhưng nghĩ đến việc con gái sau này sẽ ngồi văn phòng thì liền bị thuyết phục.

Xuân Yên thì rất muốn phản đối, nhưng thấy một chiêu này của em gái, cô bé sợ mình lại bốc đồng. Tuy Xuân Yên đã bảo đảm sẽ không có lần sau, nhưng trong lòng cô bé vẫn cứ là lo lắng.

Lưu Điền Phương lại rất thuận tiện. Bà có rất nhiều người thân ở Thủ đô, con dâu, cháu trai, con trai út, con gái út, cả nhà Trần Ái Đảng, hai đứa cháu ngoại gái, còn có anh trai và cháu trai bên nhà mẹ của bà cũng thường lui tới.
Bình Luận (0)
Comment