Chương 235: Chuyện Vui (1)
Chương 235: Chuyện Vui (1)Chương 235: Chuyện Vui (1)
Cuộc sống ung dung thế này càng trôi qua, bà càng trẻ ra, nhưng sau khi thành công võ béo con trai vào đợt nghỉ hè, hứng thú với việc làm các món tẩm bổ của bà liên tăng vọt, còn cố ý nhờ Hứa Hiểu tìm giúp mấy cuốn sách tới xem. Lúc không có việc gì làm, bà sẽ cầm theo nồi canh tới thăm đứa con gái út đang mang thai và hai đứa cháu ngoại gái đang chăm chỉ học tập, sau đó thành công vỗ béo mấy đứa nó luôn.
Trần Kiến Quân rảnh rỗi trở về, cũng gia nhập vào nhóm người bị vỗ béo.
Anh còn đi tham dự buổi tụ tập của bạn bè một lần, bao gồm anh, Đồng Hiến và Bạch Chí Hiền.
Đồng Hiến là người bản xứ, sau khi tốt nghiệp thì làm việc ở trong vùng luôn, còn Bạch Chí Hiền thì đến từ miền trung, sau khi tốt nghiệp chọn về quê phấn đấu. Lần này Bạch Chí Hiền là đi công tác theo yêu cầu của công ty, việc làm xong, còn được rảnh hai ngày, anh ta liền muốn tụ tập với bạn học cũ.
"Cuộc sống của cậu giờ cũng thú vị phết, mình nghe nói cậu còn mua cả xe rồi, giỏi đấy!" Bạch Chí Hiền làm cái like.
Trân Kiến Quân cũng cảm thấy bản thân tài giỏi, nhưng anh lại không thể nói như thế: "Đâu có, cái xe đấy cũng không phải của mình, là của nhà máy, mình lấy dùng thôi."
"Sếp cậu là người nước ngoài nọ ấy nhỉ, có dễ chung đụng không?"
"Cũng được, sếp rất hào phóng!"
Vì để tránh đủ thứ vấn đề nên ngoài mặt, ông chủ là anh em họ hàng của Faiks, còn anh chỉ là người đi làm.
Ờm... là một người đi làm nắm quyền lớn trong taylII
"Mứt quả và đồ hộp của các cậu được chào đón lắm nhé. Trong thôn mình mới mở một gian quầy quà vặt nhỏ, có đồ hộp của nhà cậu nữa, giá khá là chát, bình thường không nỡ mua, nếu có mua cũng là mua loại tương đối rẻ."
Trần Kiến Quân nhíu mày: "Giá nào cũng có mà."
"Còn có thứ rẻ hơn, nhà cậu thì có xuất khẩu, các mặt cũng khống chế khá nghiêm ngặt, mùi vị cũng khá ngon. Còn bên phía mình cũng có công ty sản xuất trái cây đóng hộp, ở bản địa luôn, nên chắc chắn giá cũng mềm."
"Dùng đồ xuất khẩu thì khá có mặt mũi. Lần trước đồng nghiệp của mình mua một thùng trái cây đóng hộp chuyên dùng để tặng lãnh đạo cấp trên, là hiệu nhà cậu đấy."
"Các cậu có nhu cầu thì đừng khách sáo với mình. Cho không thì không được, nhưng giảm giá thì không thành vấn đề."
"Yên tâm, cái đặc quyền này mình đã dùng. Hồi Tết đi thăm bà con đều là tặng đồ hộp nhà cậu. Trong nhà có trẻ con, đều thích cái này." Đồng Hiến mỉm cười, đáp.
"Anh Đồng, hình như dạo này cậu thăng chức hả?"
Chuyện này Bạch Chí Hiền vẫn chưa biết.
"Thật không? Cậu thăng chức rồi à?"
"Thăng lên một cấp, lãnh đạo cấp trên của mình thăng, mình giờ ở dưới bóng cây to mà hóng mát."
"Chắc chắn là cậu có thực lực, nếu không người khác ắt hẳn sẽ có ý kiến. Anh bạn già, cậu cứ là hơi bị đỉnh đấy!" Bạch Chí Hiền giơ ngón tay cái lên rồi lắc qua lắc lại.
"Thằng này, mình nhớ một năm trước cậu đã thăng chức rồi."
"Mình không giống cậu. Nói sao ta, cậu đây là ở dưới chân thiên tử!"
"Cmn chứ, lại còn dưới chân thiên tử' nữa, không phải đều giống nhau à?!" Mọi người cùng nhau uống chút rượu, ăn đồ nhắm, tùy ý nói chuyện khoe khoang, vẻ mặt ai cũng đều rất thích chí.
Nhóm sinh viên như họ vốn cũng không có mấy ai có cuộc sống không vừa ý. Chỉ cần EQ không phải lúc nào cũng giảm thì cơ bản đều là kiểu người được xem trọng.
Khoe khoang xong là tới mục bóc phốt, Trần Kiến Quân nghe họ nói về quy tắc mặt mũi gì đó, trong lòng lại thấy may vì mình không chọn vào biên chế.
Anh vẫn cứ tự mình làm sếp thì dễ chịu hơn. Đợi đặt nên móng sự nghiệp rồi bận rộn mấy năm xong là sau đó anh có thể dưỡng già sớm rồi. Cho dù mấy năm này có hơi cực nhọc, nhưng anh vẫn thấy vậy tương đối có lời.
Vào biên chế tuy được mở mày mở mặt, cũng có đủ loại phúc lợi ưu đãi ngâm, nhưng mỗi ngày sáng sớm phải đi làm đúng giờ, có việc thì đủ loại xin nghỉ, chưa kể nếu có người chướng mắt còn bị ngáng chân. Đấy thật sự không phải cuộc sống mà anh mong muốn.
Trần Kiến Quân cả người đầy mùi rượu về nhà, lập tức bị Hứa Hiểu giục đi tắm. Sau khi anh tắm xong mới nhìn thấy anh vợ mình đã tới.
Hứa Hiểu chào em rể xong thì cười tít mắt, nói:
"Em vợ, anh mang theo của quý ba anh cất kĩ qua đây, chúng ta cùng làm vài ngụm!"
Trân Kiến Quân: Uống á???
Anh liếc nhìn Hứa Hiểu, quả nhiên Hứa Hiểu liền lấy rượu đi: "Em đi pha trà cho hai người, hôm nay tạm không uống rượu. Anh ấy mới đi uống rượu về, nữa là giờ cũng không còn trẻ nữa, phải biết yêu quý thân thểt"
Trần Kiến Quân: ... Tuổi tâm lý của anh cùng lắm là mười tám hai mươi tuổi thôi được không???
Hứa Hiểu: "..." Thấy em gái cất rượu ngon đi, Hứa Hiểu có hơi ngượng ngùng. Đợi người đi rồi, anh ta mới nhún nhún vai, hỏi: 'Em đi uống rượu rồi à?"
"Có bạn học cũ tới Thủ đô làm việc nên đi tụ tập chút."
"Bạn học thời đại học à?”
"Đúng ạ."