Chương 236: Chuyện Vui (2)
Chương 236: Chuyện Vui (2)Chương 236: Chuyện Vui (2)
Hứa Hiểu trầm ngâm hai giây, rồi đi thẳng vào vấn đề: "Anh có người bạn, trong tay cậu ta có miếng đất khá lớn muốn bán. Vị trí khá đẹp, cũng bằng phẳng. Anh muốn mua rồi mở cửa hàng cho thuê giống khu trung tâm của em, nhưng một mình anh thì ăn không hết nên muốn hỏi thử em thấy sao, anh em mình có thể chia đôi.
"Là ở đâu anh?"
"Đường Thường An."
"Vậy ngày mai chúng ta đi xem thử.' Bây giờ đất đai không nhiều, sau này lại càng ít, nhưng nếu không xem thử thì anh cũng không thể đưa ra một đáp án chắc chắn được.
"Được."
Trần Kiến Quân đợi anh ta đi rồi mới lấy quyển vở nhỏ của bản thân ra xem thử. Ừm, trừ tiền anh tốn cho việc vui chơi và hãng quần áo ra thì còn lại một khoản, vốn là tính cho Trân Kiến Dân, giờ không cần nữa thì anh có thể dùng. Mua đất chắc là đủ, nhưng chắc là không đủ xây nhà, mà phải đợi tới tháng sau hoặc tháng sau nữa, nhận được thêm tiền mới được.
Nhưng mà cứ mua đất đã, việc xây cất có thể lùi lại.
Đợi có tiền thì có thể xây cho tươm tất một chút. Trước đây đều là nhà hai tâng, giờ xây thêm một tâng nữa, sau này có thể đổi cách dùng, xem nó thành văn phòng cũng được.
Hôm sau, Trần Kiến Quân đi khảo sát thực tế với anh vợ. Đợi sau khi anh xong việc trở về, lại thấy Trân Hướng Quyên đang ôm bụng về nhà mẹ đẻ với Chu Hàn.
"Anh cả."
"Ừ, hai đứa được nghỉ à?" "Dạ, hiếm có khi cùng nhau được nghỉ, nên về nhà."
"Ừ, ngày mai ở nhà một ngày cho khỏe, anh mời hai em ăn tiệc to." Trần Kiến Quân vừa có được một miếng đất đẹp, tâm trạng không khỏi hưng phấn. Tuy tiền còn thừa lại không bao nhiêu, nhưng ăn một bữa ngon vẫn được.
"Tiệc to gì?"
"Hải sản, có muốn không?"
"Được, vậy thì em chờ." Bây giờ Trân Hướng Quyên đã hơn năm tháng, cô ấy biết cái gì ăn được và cái gì không thể ăn, trong lòng Trần Kiến Quân cũng có cân nhắc, đến chừng đó thứ mua về, ít nhất có phân nửa là món mà phụ nữ có thai có thể ăn được.
Lưu Điền Phương vui vẻ hỏi Trân Hướng Quyên: "Dạo này con sao rồi, tối ngủ có ngon không?”
"Ngon lắm ạ, vừa ngủ là ngủ thẳng tới sáng."
"Đứa bé này ngoan, không nghịch ngợm, sau này con nên đối xử tốt với nó!"
"Chắc chắn là vậy, một đứa bé ngoan như thế mà."
"Haizz, thật là, sao quốc gia lại không cho sinh chứ? Chỉ có một đứa trẻ thì cô đơn biết bao nhiêu, sau này có cần người giúp cũng không tìm được ai. Nếu mà sinh con gái, sau này gả ra ngoài, ngay cả anh em làm chỗ dựa cũng khó tìm!" Lưu Điền Phương thở dài, câu này của bà chủ yếu là nói cho con rể nghe.
Tỷ lệ sinh con trai hay con gái là như nhau. Nếu sinh ra là con gái sẽ có vài người không cam tâm làm âm lên. Con ngõ nhỏ này có một gia đình chính là như thế. Vợ của người con trai độc nhất sinh ra một bé gái, sau đấy không cho sinh nữa, thành thử cứ ầm ï đến nỗi hai vợ chồng ly hôn. Sau đó lại cưới một người vợ mới, ai ngờ vợ mới lại sinh thêm một bé gái, nên cuộc sống chả bao giờ yên tĩnh được.
Chu Hàn bèn nói: "Con gái là áo bông nhỏ dính người, không có anh em ruột thì vẫn có nhiều anh em họ hàng như thế, hơn nữa nó còn có ba mẹ, nhiều người thân như vậy thì sẽ không cô đơn. Hơn nữa so với con trai thì con lại thích con gái hơn. Con gái thơm thơm mềm mềm, đáng yêu biết bao!"
Lưu Điền Phương chăm chú nhìn con rể, thấy cậu ta rất chân thành, nụ cười trên mặt bà càng thêm mấy phần hòa nhã.
"Quốc gia nói, sinh ít thì nuôi dưỡng tốt. Chỉ sinh một đứa, sau này tài sản trong nhà đều cho nó, cho dù là nam hay nữ, chắc chắn cũng là người ưu tú!" Trân Hướng Quyên cũng có hơi lo lắng. Bản thân cô ấy không quan tâm là sinh trai hay sinh gái, nhưng vẫn là không chịu nổi suy nghĩ của người khác.
Nhất là những thứ chị cả Trần Hướng Hồng trải qua bày ngay trước mắt, Trần Hướng Quyên cũng không khỏi có mấy phần suy nghĩ.
Bây giờ sinh con gái xong là sẽ không có cơ hội sinh tiếp con trai. Nếu bị bắt, công việc liền lỡ dở, còn phải chịu bị phạt tiên, đến chừng đó cả nhà chỉ còn nước hít không khí, cho nên Trân Hướng Quyên chưa từng nghĩ đến việc sinh tiếp, biểu hiện của Chu Hàn cô ấy thấy rất vừa lòng.
"Con không có suy nghĩ khác à?" Miệng hỏi, khóe mắt Lưu Điền Phương lại liếc thấy Trân Kiến Cường đang ngồi bên bàn ăn đậu phộng, mặt bà liền biến sắc.
"Ăn ăn ăn, con chỉ biết có ăn thôi, con nhìn đi, em gái con sắp sinh cháu cho con rồi, thế mà con còn không tìm được mợ út cho cháu mình nữa. Sao con lại có thể không có tiền đồ thế hả?" Theo thời gian qua đi, càng nhìn dáng vẻ hời hợt này của Trần Kiến Cường, Lưu Điền Phương càng sốt ruột.
Trân - người đang ngồi bên bàn, nồi từ trên trời rơi xuống - không có tiên đồ - Kiến Cường: '..."