Chương 237: Mượn Tiên
Chương 237: Mượn TiênChương 237: Mượn Tiên
Trần Kiến Cường cảm thấy duyên phận của bản thân thật sự là chưa tới, bởi vì cậu vẫn chưa gặp được ai khiến cho mình động lòng.
Hơn nữa, nói sao ta, thấy nhiều gia đình xảy ra đủ thứ chuyện rườm rà sau khi cưới vợ xong, cậu cũng thấy hơi sợ. Tuy là chị dâu cả và chị dâu hai đều không phải loại người khiến nhà cửa nháo nhào, nhưng những người phụ nữ đanh đá hễ chút là la lối ăn vạ nhìn thấy hồi bé đã khiến cậu bị ám ảnh trong lòng. Nên là cậu có cưới vợ cũng phải cưới người hiền, chứ cưới kiểu người đanh đá như thế, chỉ tổ giảm thọ mười năm.
Chuyện quan trọng nhất là người đấy không phải kiểu đanh đá, thứ hai, Trân Kiến Cường hy vọng họ sẽ có cùng chủ đề, tiếp nữa, cậu mong đối phương nhìn phải thuận mắt, ít nhất là phải trên trung bình. Mà với cậu mà nói, có chủ đề chung tức là đối phương cũng phải tốt nghiệp Đại học.
Lúc học Đại học có khả năng gặp cô gái như vậy cao như thế mà còn không gặp được, sau khi đi làm, khả năng gặp được lại càng ít.
Trần Kiến Cường nghe cha mẹ nói xa nói gần cũng nhiều, mà thật ra bản thân cậu cũng có hơi gấp, nhưng cậu không gặp được người thích hợp thì có thể làm được gì chứ, chỉ có thể giả ngu thôi.
Hoặc là giả như không nghe, hoặc là nói lảng sang chuyện khác.
Chuyện đấy Trần Kiến Quân thật sự có thể hiểu được. Bởi vì kiếp trước anh chính là một thanh niên luống tuổi bị cha mẹ hối cưới, hơn nữa cha mẹ anh còn hối dữ hơn Trần Lão Tam và Lưu Điền Phương, càu nhàu đến nỗi anh không thể không dọn ra ngoài ở cho yên thân.
Trần Kiến Quân vì nhớ lại cha mẹ kiếp trước nên có hơi thất thần, thành ra không nghe tiếng của Lưu Điền Phương.
"Kiến Quân, Kiến Quân, mẹ gọi con đấy Kiến Quân." Trần Kiến Quân bị Hứa Hiểu vỗ vỗ mới tỉnh hồn: 'Dạ, mẹ, mẹ mới nói gì vậy? Con không có nghe."
"Nãy giờ con nghĩ cái gì vậy? Mẹ nói con quen biết nhiều, nếu gặp được người thích hợp thì đừng có quên em trai con, tới giờ nó còn chưa cưới được vợ nữa."
Trần Kiến Quân liếc nhìn Trần Kiến Cường, Trần Kiến Cường nhìn lại anh bằng vẻ mặt hết cách. Trần Kiến Quân không có gật đầu: "Nếu em trai muốn tìm không phải rất dễ dàng sao? Xung quanh em ấy chắc chắn sẽ có, với lại cấp trên của em ấy cũng sẽ để ý giới thiệu giúp em ấy. Vấn đề ở đây là em ấy không có để tâm thì giới thiệu có tác dụng gì. Con lại không biết em ấy thích người thế nào, cái này phải để em ấy tự làm thôi."
"Thế hệ mấy đứa cứ bày vẽ, hồi trước không phải đều là lệnh của cha mẹ, lời người mai mối sao? Chỉ gặp một lần không phải vẫn hòa thuận sống hết đời đó thôi."
"Mẹ, mẹ cũng nói đấy là hồi trước mà. Bây giờ chú trọng là tâm đầu ý hợp." Trân Kiến Cường cạn lời.
Trần Kiến Quân an ủi Lưu Điền Phương: "Không sao đâu mẹ, em trai chưa có mở mang đầu óc thôi. Đợi nó thông suốt rồi là nó khắc gấp à, mẹ khỏi lo."
"Con nói làm như dễ lắm!" Lưu Điền Phương lầm bầm, nhưng bà cũng không tiếp tục cố chấp với chuyện này nữa, bèn đổi đề tài: "Được rồi, các con đều bận tâm, mẹ không có quản nữa. Hướng Quyên, bây giờ công việc của con có nhiều không? Hay nói với lãnh đạo giảm nhẹ lượng công việc đi."
"Tạm thời không cần đâu mẹ."
Thấy Lưu Điền Phương không nói nữa, Trần Kiến Cường liền chắp tay tạ ơn với Trần Kiến Quân, Trần Kiến Quân nhún vai, cho cậu một ánh mắt trốn được mùng một, không trốn được mười lăm'. Cậu càng thêm tuổi, Trần Lão Tam và Lưu Điền Phương sẽ càng gấp, tuy là thật ra tuổi của Trần Kiến Cường cũng không phải lớn lắm, còn chưa được ba mươi. Hôm sau, Trần Kiến Quân đi chợ với Hứa Hiểu, mua rất nhiều hải sản về, bởi vì đúng lúc gặp người đang bày bán mấy con cua loại một, nên lỡ tay mua hơi nhiều.
Mùa thu ấy à, chính là mùa ăn uống, hơn nữa cua cũng không thịt thà bao nhiêu, anh chỉ có thể an ủi bản thân mình như thế.
Cái này phụ nữ có thai chỉ có thể nhìn, còn những người khác thì không ai khách khí, mỗi người ăn ít nhất hai con, nữ thì ăn ít hơn một tí. Dù sao món này cũng tương đối lạnh bụng, ăn rồi phải uống mấy ngụm rượu dẫn xuống.
Trân Khải Triều rất thích ăn, năm nào cũng mè nheo đòi mua cái này ăn. Lần trước được ăn cũng không lâu lắm, chỉ tâm mười ngày thôi, nhưng lần này lại có, lúc luộc cua là cậu bé đã đứng ngoài cửa chờ.
Trân Kiến Quân ở chỗ này với người nhà chừng mười ngày, xử lý tất cả mọi chuyện, mảnh đất kia cũng làm xong, anh liền ngồi xe lửa xuống miền nam.
Về miền nam không bao lâu, anh nhận được điện thoại của Trân Hướng Hồng.
Trân Kiến Dân không có vay tiền anh, nhưng chị ta và Trân Hướng Hoa lại lên tiếng.
Hai người họ tính cùng nhau mua một căn nhà cũ ở phố huyện nhỏ, sau đó xây lại rồi nở cửa hàng dưới lầu một, lầu hai thì làm chỗ ở.