Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 238 - Chương 238: Mừng Thọ 60 Tuổi (1)

Chương 238: Mừng Thọ 60 Tuổi (1) Chương 238: Mừng Thọ 60 Tuổi (1)Chương 238: Mừng Thọ 60 Tuổi (1)

Bởi vì chỗ khá lớn nên họ định tách ra hai cửa hàng, đến chừng đó có thể cùng kinh doanh hoặc có thể một cái cũng được. Nhà này ngoài việc có một bức tường chung ra thì không khác gì hai cái, có cửa chính, cầu thang riêng. Đợi xây xong là thành hai căn nhà, hai gia đình mỗi nhà một bên.

Hai người họ hùn vốn bán quần áo kiếm được không ít, tiền xây nhà họ có thể chi hơn phân nửa, số còn thiếu cứ mượn họ hàng bù vào trước, sau này kiếm tiền trả lại là được.

Lúc đầu họ còn định mở miệng hỏi Trần Kiến Dân, nhưng tình trạng của Trần Kiến Dân bây giờ, họ cũng biết, nên bèn thôi không nói nữa.

Tình hình như vậy, Trân Kiến Quân không thể không giúp, nhưng giờ anh thật sự không tiện, bèn nói với hai chị là qua một tháng nữa sẽ chuyển tiền cho họ.

Chuyện nhà cửa cũng không phải một sớm một chiều, giờ cứ mua lại nhà cũ, đập đi, sau đó xây lại, một tháng chắc chắn kịp.

Trân Hướng Hồng bảo trước khi chuyện này hoàn thành thì chị ta sẽ không nói với Từ Phúc, nếu không nhỡ cha mẹ chồng chị ta sinh nghi, Từ Phúc lại không kín miệng, chắc chắn sẽ nói ra, đến lúc đó cha mẹ chồng không biết cảm thông của Trân Hướng Hồng biết trong tay vợ chồng chị ta có tiền thì e là sẽ ráng moi ra hơn nửa bù cho con trai của hai ông bà đấy mất.

Ai kêu chị ta gả cho một đứa con trai không được thương chứ?!

Chuyện này Trân Kiến Quân cũng hiểu, cảm thấy chị mình lấy tiền xong hẵng nói với Từ Phúc, nếu không dối gạt cũng không phải chuyện đúng, đợi sau khi Từ

Phúc phát hiện chắc chắn sẽ thấy buồn.

Chuyện lớn như vậy vợ cũng không nói với mình.

"Đến chừng đó có thể kêu anh rể ra ngoài, nói là đi nhập hàng hay chạy việc gì gì đó."

Đã lâu như vậy, Trân Hướng Hồng biết chỉ dựa vào vài mẩu đất trong nhà thì cũng không chết đói, nhưng muốn kiếm tiên thì vẫn phải dựa vào nghề nghiệp khác, nên em trai đề nghị như vậy, chị ta thấy cũng có lý.

"Lần sau đi nhập hàng chị sẽ dẫn anh ấy tới, rồi kêu anh ấy chạy việc, để anh ấy không còn hơi sức vê thôn nữa."

"Chính là ý này, anh ấy không về sẽ không để lộ hiềm nghi. Anh rể cũng mong gia đình nhỏ của hai người được tốt."

"Tụi chị còn có Tiểu Hòa, thân thể này của nó không giống làm được việc đồng áng, có thể lên thành phố là tốt nhất." Hơn nữa chỉ cần ở lại phố huyện nhỏ thì có thể tách biệt với người trong thôn, Trân Hướng Hồng rất phiền chán cha mẹ chồng giống như con đỉa hút máu kia, thỉnh thoảng lại tới nhà chị ta vòi tiên. Vì chị ta bán quần áo, cha mẹ chồng câu trước câu sau đều muốn chị ta gói cho tất cả người trong nhà quần áo mới, chị ta không chịu là vào nhà lấy luôn. Chuyện này đã xảy ra nhiều lần rồi.

Trần Kiến Quân mới vui vì tuyển được một người tài vào làm việc, có thể giúp anh giảm bớt trách nhiệm của mình thì Trân Bình đã đến cửa từ biệt. Làm việc tới cuối năm, anh ta định bụng về quê vì phải lo liệu vườn cây ăn trái đã kết quả, chứ người trong nhà không có cách nào lo xuể cả việc đồng áng lẫn vườn trái cây.

Năm ngoái, khi vườn trái cây lần đầu tiên đậu quả thì họ còn tìm người tới giúp. Tính toán kĩ thì thu nhập của việc bán trái cây hơn tiên công Trần Bình làm thuê ở đây nhiều, hơn nữa thứ cần học, anh ta cũng đã nắm chắc.

Trân Bình nói vậy, Trân Kiến Quân cũng không có cách nào ép anh ta ở lại. Mà chuyện này vốn là chuyện hợp tình hợp lý, hơn nữa Trần Bình cũng đã sớm nói với anh rồi.

Nói chuyện đấy xong, Trần Bình lại hỏi: "Năm nay mọi người về nhà ăn tết à?"

'Nhà' ở đây là chỉ thôn Trần Ốc. Không phải năm nào nhà Trần Kiến Quân cũng về thôn Trần Ốc ăn tết, mà phải xem lúc đó có bận hay không. Nếu bận thì không về, mà họ sẽ hoặc là ở đặc khu, hoặc là ở Thủ đô ăn tết.

"Ừ, có về."

Năm nay Trần Kiến Quân tính trở về vì phải chuẩn bị tiệc mừng thọ sáu mươi cho Trần Lão Tam. Mừng thọ của ông khá lớn, là ngày mười hai tháng Giêng, mà chuyện như mừng thọ này vẫn hợp về quê rồi làm hơn.

"Năm sau ba em phải mừng thọ, muốn về quê làm."

"Cũng phải, mừng thọ thì về quê làm vẫn hơn."

Lúc sáu mươi tuổi, thực tế là lúc năm mươi chín tuổi, những ai có điều kiện đều sẽ tổ chức mừng thọ.

"Chuyện này mọi người phải chuẩn bị tốt từ sớm."

"Em biết, bây giờ cách tết còn hơn một tháng, đủ thời gian chuẩn bị."

Người chịu trách nhiệm lớn nhất của lần mừng thọ này đương nhiên là con trai trưởng như Trần Kiến Quân, chỗ đặt tiệc đều là anh chuẩn bị. Còn những người con khác phụ trách việc đưa quà, bao chút quân áo, khai vị này kia cho bữa tiệc thôi.

"Tới chừng đó em tính làm thế nào?"

"Giống như bác cả hồi trước, bày tiệc trong nhà rồi mời mọi người tới ăn cơm."

"Có muốn đến nhà hàng ở trấn trên không? Có nhiều gia đình đến đó lắm, cũng bớt được kha khá việc.

"Thôi, em thấy cứ ở trong thôn rồi tự chuẩn bị vẫn tốt và có không khí hơn. Em có hỏi ba em rồi, ông ấy cũng không thích đi nhà hàng, chỉ muốn ở trong thôn mời mọi người tới ăn bữa cơm. Đi nhà hàng thì chỗ không đủ lớn."

"Cứ theo ý chú ba vậy."
Bình Luận (0)
Comment