Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 239 - Chương 239: Mừng Thọ 60 Tuổi (2)

Chương 239: Mừng Thọ 60 Tuổi (2) Chương 239: Mừng Thọ 60 Tuổi (2)Chương 239: Mừng Thọ 60 Tuổi (2)

Chuyện mừng thọ này là phong tục lâu đời của thôn bọn họ. Trừ điều kiện thật sự không tốt ra thì đều sẽ làm. Người có điều kiện, lúc làm tiệc là lúc thể hiện lòng hiếu thảo của con cái. Nếu tiệc thọ làm tốt sẽ là vinh dự rất lớn trong mắt những người cùng tuổi.

Sau khi Trân Lão Tam nghe Trần Kiến Quân nhắc chuyện này thì liền cảm động. Gì thì gì ông cũng có lòng hư vinh. Ông sống tốt, con cái lại hiếu thuận, hà cớ gì mà không nói ra, không thể hiện với người khác? Không nói, ông cứ có cảm giác kiểu áo gấm đi đêm!!!

Trần Kiến Quân đã hiểu được như thế thì đương nhiên phải bỏ công bỏ sức ra làm, cốt làm sao làm cho ổn thỏa.

Lễ lớn như này mấy người Trần Kiến Dân sớm cũng đã bắt đầu chuẩn bị. Về phần ba chị em Trân Hướng Hồng, Trần Hướng Hoa và Trần Hướng Quyên, Trân Hướng Hồng lo khoản quần áo giày vớ hình đào thọ, Trần Hướng Hoa lo việc gói quà, bên trong có đậu phộng, hạt dưa, kẹo đủ loại để tặng cho khách đến chúc thọ, còn Trần Hướng Quyên lo việc đeo trang sức cho Trần Lão Tam, như nhẫn vàng dây chuyền vàng gì đó...

Trân Lão Tam không cho Trần Hướng Quyên về thôn Trần Ốc. Dù sao bụng cũng to rồi, mà ngồi xe lửa lại rất cực nhọc, nếu lỡ xảy ra chuyện bất trắc gì thì chuyện tốt cũng thành chuyện xấu mất thôi.

"Bà ngoại, bọn con đi theo được không, có tiện không ạ?" Xuân Yến có chút chần chừ.

Lưu Điền Phương lấy từ trong tủ ra một đĩa điểm tâm, nghe nói như vậy trừng mắt nhìn cô một cái: "Con nói gì vậy, đi theo thì có gì bất tiện chứ, Viên Viên, con nói xem, chị gái con đi theo có gì bất tiện không?"

Trần Khải Triều quay đầu lại: "Bà nội, bà vừa gọi cháu là gì?" "Được rồi, bà nội lại quên mất, Tiểu Triều, con nói xem chị con đi theo có gì bất tiện không?”

Trần Khải Triều cảm thấy lòng rất mệt mỏi, cậu bé đã lớn như vậy, ông bà nội cậu còn cảm thấy cậu chỉ là một đứa con nít, thỉnh thoảng lại gọi nhũ danh của cậu bé, lần trước bị bạn học của bé biết, làm cậu bé không còn mặt mũi nào mà gặp mặt người khác nữa, còn đổi sang gọi Tiểu Triều lại nghe ra không khác gì Tiểu Chiêu, y chang như tên của con gái, nhưng cũng không còn cách nào khác, giờ bà nội không muốn gọi cậu bé là Khải Triều, thì ngoại trừ việc chấp nhận, cậu bé còn cách nào khác sao?

"Chị, có phòng, chỗ ba em bận rộn đấy, chỉ mong sao có chị đến đó giúp đỡ ba em thôi. Mẹ em mỗi lần đi dạo phố đều phải kéo bọn em theo, bọn em không thích vậy, để hai người đi chung là được rồi, mẹ em sẽ không bao giờ nói không tìm được người cùng đi dạo phố nữa, em thật sự không hiểu phụ nữ các chị, đi dạo phố có cái gì thú vị chứ, mua thẳng luôn không phải là tốt rồi sao, chỉ nhìn thôi không mua thì có ý nghĩa gì."

"Đúng rồi, con đến chỗ cậu của con thì nhìn mà học tập theo người khác một chút, năm sau con sẽ đi làm, học thêm một chút kinh nghiệm cũng không có hại." Lưu Điền Phương trực tiếp bỏ qua cháu trai lớn đang đứng phía sau oán giận.

Phải nói sao cho một cậu bé đang tuổi dậy thì hiểu, thích đi mua sắm đã là bản chất của phụ nữ hiểu được chứ.

"Vâng, con biết rồi." Xuân Yến cũng bỏ qua những lời phàn nàn của em họ, không khéo, cô cũng là một người phụ nữ cảm thấy chuyện chỉ xem không mua rất thú vị.

"Được, cứ quyết định vậy đi." Lưu Điền Phương võ tay: "Sắp nghỉ rồi, đồ đạc của con đã thu dọn xong chưa? Mấy cái ly kia mang về, trường học của cậu không tiện làm sạch được, đồ đạc nhiều quá thì gọi em trai con tới giúp, ba người bọn họ ăn nhiều lắm, sức mạnh cũng lớn, không sai đi làm việc cũng phí lắm." Trân Khải Triều: "...'

Bà thực sự là bà nội ruột của con sao.

Hạ Yên cười ha ha, cười xong lại lấy chiếc điện thoại bên cạnh lên: "Con gọi điện thoại về nói cho mẹ một tiếng."

Cô gọi tới nhà máy của dì Hai, trong nhà không có lắp đặt điện thoại, rất ít khi cần sử dụng, giá lại còn đắt muốn chết, căn bản là mấy người Trần Hướng Hồng cũng không nghĩ tới việc lắp đặt điện thoại của vào nhà mình.

Gọi điện thoại đến nhà máy, bảo dì Hai truyền lời giúp, nói nghỉ đông lần này hai chị em các cô sẽ đi cùng bà ngoại đến chỗ cậu, đến lúc đó sẽ cùng nhau về nhà.

Lúc Trân Hướng Hoa về đến nhà nghe được Cao Quốc Xương kể lại, chị gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Cao Hoa Thịnh ở bên cạnh có chút động tâm: "Tôi cũng muốn đến chỗ cậu."

Cao Hoa Mỹ giơ tay lên.

Trần Hướng Hoa vỗ con trai một cái: "Con phải học tập chăm chỉ, con phải học lại nữa, còn muốn chơi sao?" Trong giọng nói có hận sắt không thành thép.

Cậu và Hạ Yến cùng năm tham gia kỳ thi Đại học, nhưng Hạ Yến thi đậu thủ khoa Đại học chính quy ở Thủ đô, còn con trai chị ngay cả tuyến chuyên ngành cũng không đến, không đi học sao?

Vào nhà máy?
Bình Luận (0)
Comment