Chương 240: Nghỉ Đông (1)
Chương 240: Nghỉ Đông (1)Chương 240: Nghỉ Đông (1)
Tuy rằng có thể xin vào lớp của ông nội cậu, nhưng nếu vào nhà máy làm như vậy, so sánh công việc ở Đại học của Dì nhỏ của cậu, rõ ràng là sánh kịp mà.
Cao Hoa Thịnh cũng hiểu cuộc sống sau khi vào nhà máy thế nào, chính cậu cũng không muốn, hơn nữa thành tích của cậu cũng không đến mức không cứu được, cho nên cũng quyết định sẽ học lại.
Nửa năm nay cậu đã làm việc chăm chỉ hơn ban đầu không ít, nhưng lâu như vậy cũng mệt mỏi: "Mẹ, mợ là giáo viên, con đến đó thì mợ có thể dạy kèm cho con, con cam đoan, nhất định sẽ học tập chăm chỉ, mẹ có thể để mợ giám sát con."
Cao Hoa Mỹ nhìn mặt mẹ có chút buông lỏng, sợ chị quên mình lại: 'Con cũng có thể đi theo giám sát anh hai, con cũng có thể giúp cậu làm việc!"
Trân Hướng Hoa chần chờ một chút, hai người này nha: "Chờ ngày mai mẹ gọi điện hỏi cậu con còn bao nhiêu phòng trước, nếu không đi cũng không có chỗ ở đó."
"Con có thể ngủ dưới đất!" Có thể thấy khát vọng muốn đi của Cao Hoa Mỹ rất mãnh liệt.
Trần Hướng Hoa nhíu mày: "Con muốn đi như vậy làm gì?"
"Con muốn đi đến bãi biển! Con muốn mua quần áo! Bên đó còn có rất nhiều người nước ngoài, con muốn xeml"
Không bao giờ cảm thấy người nước ngoài có gì đẹp trai, lần đầu tiên nhìn thấy người da đen, xém chút nữa đã coi người ta là quỷ - Trần Hướng Hoa: '..."
Cao Quốc Xương cảm thấy nếu có thể đi cũng không có gì: "Đi nhiều một chút cũng không có gì."
Con gái út Cao Hoa Linh: “Còn con thì sao?" Trân Hướng Hoa bác bỏ ngắn gọn: "Con còn quá nhỏ, chờ con lớn lên rồi nói sau."
Cao Hoa Linh: "...'
Bảo bảo ủy khuất, mặc dù bảo bảo chỉ là học sinh tiểu học, nhưng cũng được tính là một người lớn rồi đói
"Này, chị, không thành vấn đề gì, chỗ này của em còn hai căn phòng, một căn trong đó cũng tương đối lớn, có thể tách ra, đến lúc đó một cái cho anh em bọn họ ở, một cái khác để hai chị em Xuân Yên ở, vừa đủ."
"Thật sự không thành vấn đề sao? Chị chỉ nghĩ em dâu có thể giúp đỡ cho thằng bé một chút, qua nửa năm nữa nó lại phải đi thi đại học lại."
"Không phải nói nửa năm nay, thành tích tốt hơn không ít sao, đến đây nhất định ba mẹ sẽ hỗ trợ theo dõi, còn có mấy người Xuân Yến cũng có thể giúp giải đề, còn mấy người Khải Hướng thì giúp làm bài tập về nhà, đến lúc đó để chúng cùng nhau học tập."
"Được, ngày mốt chị và anh rể sẽ cũng đi qua đó nhập hàng, đến lúc đó sẽ dắt bọn nhỏ theo."
"Nghỉ phép sao?"
"Nghỉ từ ngày hôm qua phép rồi."
"Được, đến lúc đó em đi đón chị."
"Không cần, chị đã đi nhiều lần như vậy rồi, không cần em đón làm gì đâu."
"Cháu trai em đến lần đầu tiên, đi đón một lần có sao, đến lúc đó chị đi mua vé đừng quên nói cho em biết."
Trân Kiến Quân đợi bên ngoài nhà ga, Từ Phú và Trân Hướng Hoa quen đường quen lối đi vê hướng này, vừa đi ra ngoài liên nhìn thấy.
"Anh rể, chị hai, tiểu Thịnh, tiểu Mỹ, lên xe đi." "Cậu ơi, đây là xe của cậu sao?"
"Đúng rồi."
"Ngầu quát" Cao Hoa Thịnh nhìn trái nhìn phải chiếc xe, đưa tay lên đệm ghế sờ sờ, cảm nhận thử luồng cảm giác kia.
"Hôm nay mọi người đi xe chắc mệt rồi, hôm khác em sẽ chở mọi người đi hóng gió.'
"Đi đến biển sao? Xem trong tivi rất thú vị."
Trân Kiến Quân cười ha ha: "Đúng, giống như trong tivi vậy."
"Anh rể, chị hai, bây giờ nhà làm đến đâu rồi?"
"Lầu hai đang lợp mái rồi."
"Trước năm mới có thể làm xong không?"
"Sư phụ có có thể, bên ngoài khỏi cần nói đến, bên trong sơn tường trắng, dọn dẹp các góc sạch sẽ là được rồi, cuối cùng lắp ráp dây điện là vô ở được rồi."
"Đến lúc đó nói với mấy người sư phụ kia làm mấy chỉ tiết nhỏ kĩ càng chút, thời gian sau này ở căn nhà này cũng không ngắn đâu."
Trân Hướng Hoa xua tay: "Còn cân em nhắc, mẹ chồng chị rảnh rỗi nên đã qua bên đó giúp một tay, anh rể em cũng vậy."
"Có tính là dọn vô trước năm mới không?”
"Có chứ, đến lúc đó ăn một năm mới thật lớn."
Hiện nay, gia đình bảy người bọn họ vẫn còn đang sống chen chúc trong ngôi nhà hơn 40m2, căn nhà mới to hơn rất nhiều, đến lúc đó hai đứa con gái đều có phòng của riêng mình.
Nói đến đây, gương mặt Từ Phúc cũng hiện ra vẻ vui mừng: "Trước năm mới dọn vào ở, trước năm mới cũng chọn luôn một ngày để làm tân gia luôn." "Đến lúc đó đừng quên thông báo cho em."
"Đương nhiên sẽ không quên em rồi."
Nhà mới có thể được xây nhờ phần lớn nhờ vào cậu em vợ này.
Nếu như Trần Hướng Hoa không nói tất cả mọi chuyện với anh ta, anh ta còn tưởng là hơn một nửa tiền đều mượn từ anh.
Biết bọn họ muốn xây nhà ở thị trấn, anh em của anh ta thậm chí còn đến vay tiền, nói là một khoản nhỏ trong đó đã đủ xây vài ngôi nhà ở nông thôn rồi.