Chương 253: Trong Ngoài Không Đồng Đều (1)
Chương 253: Trong Ngoài Không Đồng Đều (1)Chương 253: Trong Ngoài Không Đồng Đều (1)
Công chúa nhỏ này của Triệu gia, trong vòng này của bọn họ danh tiếng rất lớn, nếu con trai của mình là con nhà người ta mà mọi người thường nói, Triệu Oánh Oánh cũng là con nhà người ta, chỉ là một người trên trời một người dưới đất.
Thành tích kém không là gì cả, ngoài chuyện thành tích kém, cô bé hút thuốc, uống rượu, xăm mình, thường xuyên đi nhảy nhót với mấy đứa con trai không đàng hoàng, cùng nhau uống rượu, theo tin tức đồn đại, đêm còn thường xuyên không vê ngủ...
Bây giờ xã hội này vẫn tương đối bảo thủ, khác lạ như vậy, không thể không dẫn tới sự chú ý của người khác, cho dù đi cùng một chỗ cũng phải chú ý khoảng cách.
Con cái nhà anh đều là những đứa trẻ ngoan, chưa từng yêu, con trai cả lại không biết rõ cô bé, nếu nhìn trúng khuôn mặt đẹp của cô bé, rung động thì phải làm sao bây giờ?
Anh lập tức đi qua.
Vừa đi vào, liên nghe thấy những lời nói không giữ chừng mực và khuôn mặt tươi cười của Triệu Oánh Oánh: "Này, tôi đang nói chuyện với cậu đấy, cậu bị điếc hả? Tôi đang hỏi cậu đấy!"
Triệu Oánh Oánh không biết người thiếu niên này là ai, cô ấy cũng chưa từng nhìn thấy, nhưng trong vòng tròn này, thế lực gia tộc của cô ấy là thượng tầng, người này hẳn là con trai của mấy công ty nhỏ kia nhỉ? Ăn mặc cũng không quá đắt.
Cô ấy từ nhỏ đã xinh đẹp, nhà có tiền tài quyền thế, không ai đi ra ngoài với cô ấy mà không khiêm nhượng, nhất là con trai, cho nên cô ấy chưa bao giờ biết cái gì gọi là uyển chuyển.
"Cậu trả lời tôi đi, sao cậu không nói gì?" A, nhìn từ góc độ chính diện, người thiếu niên này thực sự rất ưa nhìn, dáng người cao gầy và làn da rất trắng, trông giống như Vương tử bạch mã mà cô ấy yêu thích.
"Khải Triều, lại đây, ba giới thiệu con với bạn của ba." Trần Kiến Quân đến gân, chào một tiếng.
Trần Khải Triều ngẩng đầu lên, đặt đồ trong tay xuống, bước tới.
Triệu Oánh Oánh nhìn thấy Trần Kiến Quân, hơi quay đầu lại, trông rất đáng yêu, chào hỏi một cách ngọt ngào: "Chào chú Trần."
"Là Oánh Oánh à, sao cháu lại ở một mình, ba cháu đâu?" Trần Kiến Quân làm như không thấy hay nghe thấy gì, hỏi như thường.
"Cháu không biết, vừa nấy cháu muốn ăn ít đồ, khi cháu bước qua thì đã không biết ba đi đâu."
"Chắc là nhìn thấy một người mà ba con quen biết nên đi nói chuyện rồi, chú Trần cũng phải đi nói chuyện với các bạn, chắc sẽ nói chỉ tiết vào lần sau."
"Vâng, hẹn gặp lại chú." Triệu Oánh Oánh vẫy tay với nụ cười trên môi, liếc nhìn Trần Khải Triều, thì ra cậu là con trai của chú Trần, he he.
Sau khi được một quãng đường, Trần Kiến Quân hỏi Trân Khải Triều: "Chuyện gì vậy?"
"Chuyện gì ạ?"
"Sao con bé lại ở cạnh con."
"Cô ấy là ai, chúng con không quen nhau từ trước, con cũng muốn biết lý do, vừa thấy con cô ấy đã chủ động đến, sau vài câu nói chuyện thì cô ấy hỏi đông hỏi tây, giọng điệu cũng không được tốt nên con mặc kệ cô ấy." Giọng điệu của Trần Khải Triều rất bình tĩnh.
Trân Kiến Quân ghé mắt trước vẻ kỳ lạ này: "... Con trai, thành thật nhé, con có thường được các cô gái tiếp cận ở trường không?" Trân Khải Triều cũng nhìn anh: "Ba, ba mới biết sao? Tuy con tự nói ra thì hơi tự luyến nhưng đây là sự thật, ai bảo con đẹp trai lại học giỏi chứ"
Trong trường, hai điểm này có, thì đã là nhân vật trung tâm.
Lúc này mọi người tương đối dè dặt, nhưng cũng có một số không hề dè dặt, đây không phải là lần đầu tiên cậu có người chủ động đến tìm chủ đề nói chuyện, nhưng người khiến cậu ấy không thích như vậy, thì là lần đầu tiên, Trân Khải Triều nghĩ đến biểu hiện của cô ấy sau khi ba xuất hiện, hê, đúng là trong ngoài không đồng nhất.
Trân Kiến Quân: "..."
Tâm trạng lẫn lộn.
Ở độ tuổi của con trai anh... được thôi, nói ra cũng là tuổi có thể thành gia, không có gì ngạc nhiên khi cậu được lòng các bạn gái cùng tuổi trong trường.
"Con có người mình thích không?”
"Không có, ba đừng lo lắng lung tung." Trân Khải Triều phủ nhận mà không do dự.
Lo lắng... lung tung.
Trần Kiến Quân không còn gì để nói, được, anh không nên lo lắng lung tung.
Triệu Oánh Oánh quấn lấy cha cô ấy để hỏi, như thể chưa có chuyện gì xảy ra trước đó: "Ba, người đó là ai vậy ạ? Con chưa gặp cậu ta bao giờ?”
Triệu Ngọc Đường dõi theo đường nhìn của con gái mình: "Hả? Đó không phải là chú Trần của con sao? Không phải con vừa gặp vào tháng trước à?"
"Ý con không phải là chú ấy, con muốn nói là người ở bên cạnh chú ấy."
Triệu Ngọc Đường không thể không mỉm cười khi nhìn thấy Trần Khải Triều: "Đó là con trai lớn của chú Trần của con, thằng bé năm nay mới nhận được giấy báo nhập học của trường Đại học Thủ đô, con còn phải học hỏi thêm ở người ta, ba không cầu con cũng trúng tuyển vào Đại học Thủ đô, chỉ cần trường đại học là ba mừng lắm rồi."