Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 252 - Chương 252: Ngoan Ngoãn (2)

Chương 252: Ngoan Ngoãn (2) Chương 252: Ngoan Ngoãn (2)Chương 252: Ngoan Ngoãn (2)

Khi nhận được điểm số của cậu bé, Trần Kiến Quân thở dài nhẹ nhõm, Hứa Hiểu cũng giống vậy, cô đã tự mình dẫn dắt một học sinh cao tam (lớp 12), biết rất rõ sự áp lực này, vừa thấy được điểm đánh giá của con trai, ngay lập tức mua rất nhiều đồ ăn cậu bé thích, làm một bữa tiệc lớn cực kỳ đa dạng .

Trần Khải Triều nhận được thư thông báo trúng tuyển của đại học thủ đô.

Trân Lão Tâm và Lưu Điền Phương cố ý đưa cậu bé theo về quê để làm lễ tế tổ, cảm ơn tổ tông trên trời có linh thiêng, Trân gia của bọn họ tiền đồ rộng mở, có con cháu thi đậu đại học tốt nhất của quốc gial

Nếu như trong quá khứ, hẳn là Cử nhân nhỉ?

Có lẽ là tương đương với Quốc Tử Giám gì đó?

Trước khi khai giảng, Trân Kiến Quân đã mang theo con trai lớn của mình khi đi làm một số công việc kinh doanh.

Mang theo cậu bé, có một số công việc ưa dầm thấm đất, không cần phải nói, chính bản thân mình có thể lĩnh hội được, hơn nữa bây giờ làm quen với nó, đối với việc sau này chính thức tiến vào thương trường cũng có chỗ lợi.

Một cậu thiếu niên dáng người cao lớn, một thân xanh rờn đẫm hơi thở trẻ trung, được rất nhiều người hoan nghênh, khi vừa nhìn thấy, luôn không khỏi hỏi nhiều vài câu, khi vừa hỏi, biết được đây là một sinh viên vừa lấy được thư thông báo trúng tuyển, mà còn là trường giỏi nhất!

Tất nhiên sẽ coi trọng cậu bé thêm một chút.

Là một trưởng bối không thể không có lòng thưởng thức đối với học sinh. Đây chính là sinh viên Đại học Thủ đô đấy, thành tích tốt, ngoại hình lớn lên đẹp, còn lễ phép! Trong khoảng thời gian ngắn, Trần Khải Triều liên trở thành con nhà người ta vô cùng đáng ganh ghét, đặc biệt là những người tham gia thi đại học, so với cậu bé không có nhiều người xuất sắc hơn.

Trong khoảng thời gian ngắn mỗi lần đi ra ngoài Trần Khải Triều đều có thể nhận được ánh mắt ai oán đến từ không ít người bạn cùng lứa tuổi, sắc mặt của cậu bé vẫn như thường, giống như không hề phát hiện, ba của cậu bé nói rất đúng, người bình thường mới để ý tới, sao cậu bé có thể là người bình thường chứ?

Trong lòng Trân Kiến Quân thầm thở phào nhẹ nhõm, muốn kiềm chế, nhưng không thể kiềm chế được, mặt mày hớn hở, không cần phải nói nhiều lời, vẻ mặt này kéo đến rất nhiều sự thù hận, tuổi của không ít người làm ăn kinh doanh buôn bán so với anh thì không hơn kém nhau mấy, nhưng có rất nhiều còn lớn tuổi hơn anh nhiều, con cháu thành đàn, có không ít người đều đã thành gia lập nghiệp, đến bây giờ đã là mười năm sau khi mở ra cải cách, họ là nhóm người đầu tiên ăn được con cua và cố gắng cầm cự qua những ngày tháng chịu đói, bởi vì trải qua giai đoạn đặc biệt kia không tốt lắm, nhẫn nhịn nên sau này khá giả muốn bù đắp lại cho con cái, việc bù đắp này, không khỏi hơi quá, cưng chiêu một chút, không đành lòng trách mắng bọn chúng, khi bọn chúng không đủ nỗ lực, cũng không thể tàn nhẫn bắt bọn chúng sửa sai.

Một chút không nhân tâm này, đã qua nhiều năm như vậy, đến khi bọn chúng lập gia đình, tính tình này về cơ bản đã định sẵn, rất khó thay đổi, giống loại con cái không học vấn không nghề nghiệp, nhưng vẫn an thủ bổn phận (biết cư xử đúng mực) còn được, vậy mà có những đứa nghịch ngợm gây sự, không biết nặng nhẹ khiến người ta đau đầu, Triệu Ngọc Đường có một cô con gái không sợ cái gì như vậy.

Cô bé là người con nhỏ nhất của chị ta, tập trung hết ưu điểm của ba mẹ, lớn lên cực kỳ trắng trẻo đáng yêu, khi còn nhỏ chịu một chút khổ, nhưng cuộc sống trong nhà sau này lại càng ngày càng tốt, không còn phải chịu khổ một chút nào, không thể nói là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nhưng chỉ cần có thể làm được, người trong nhà chưa từng từ chối.

Bây giờ Triệu Oánh Oánh 19 tuổi, năm nay tham gia thi đại học, chính bản thân mình, cả những người xung quanh, trong lòng đều hiểu rõ, cô bé không có khả năng có tên trên bảng, chuyện học lại đã chuẩn bị xong, nhưng học lại có tác dụng không?

Nếu tiếp tục như vậy, cô bé không có khả năng thi đại học được.

Triệu Ngọc Đường thấy cô bé vì thành tích của chính mình mà buồn bực không vui, nên đưa cô bé tới tham gia yến hội chúc mừng sinh nhật của Trương gia.

Triệu Oánh Oánh thấy nhàm chán, nên đi theo ba tới, sau đó ngay ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy Trân Khải Triều, đây là loại hình cô bé thích!

Cô bé chủ động tiến đến gần, Trần Kiến Quân vừa mới hẹn người khác nếu có thời gian cùng nhau ăn cơm nói chuyện, lơ đãng quay đầu lại, nhìn thấy con trai của mình đang giúp mình chọn vài chiếc bánh kem nhỏ ở bàn đồ Tây, bên cạnh là "Công chúa nhỏ' của Triệu gia, trên mặt cô bé còn nở nụ cười ngọt ngào đang nói gì, mặt Trần Kiến Quân cứng đờ một giây.
Bình Luận (0)
Comment