Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 251 - Chương 251: Ngoan Ngoãn (1)

Chương 251: Ngoan Ngoãn (1) Chương 251: Ngoan Ngoãn (1)Chương 251: Ngoan Ngoãn (1)

Trần Khải Triều muốn tham gia thi đại học, Trần Kiến Quân và Hứa Hiểu hồi hộp lo lắng, cảm thán. Trong ấn tượng của họ con trai vẫn là nhóc con còn bi bô tập nói, chỉ trong nháy mắt, cũng đã gân tới lúc tham gia thi đại học.

Trần Khải Triều thực sự rất bình tĩnh, thành tích của cậu bé vẫn luôn ổn định, căn cứ vào thành tích trong quá khứ của cậu bé, cậu bé có thể thỏa sức chọn lựa những đại học tốt nhất trong nước, cậu bé đã lên kế hoạch tốt cho con đường sau này của chính mình, cậu bé sẽ kế thừa sự nghiệp của ba, cậu bé đều đã nghĩ kĩ về trường học chuyên ngành rồi.

Sau khi Trần Kiến Quân hỏi qua thì không nói thêm gì, trạng thái của con trai như vậy rất tốt, không cần anh can thiệp nhiều hơn.

Hứa Hiểu thực sự rất lo lắng, càng gần đến tháng sáu càng thêm lo lắng, nói theo lời của cô, dù trước kia tham gia thi đại học cũng chưa từng lo lắng đến như thế.

Lưu Điền Phương cũng là một người rất lo lắng, sau khi bằng bạc xong, thì cùng bà đi tới miếu cầu phúc, xin cho Trần Khải Triều một lá bùa, hơn nữa hứa sẽ trở lại lễ tạ thân sau khi cậu bé thi được thành tích tốt.

Trần Khải Thành và Trần Khải Húc cũng bị truyền nhiễm, bọn họ thấp hơn anh trai một lớp, năm tiếp theo là đến bọn họ.

Thành tích của hai người anh em bọn họ không nổi bật như Trần Khải Triều, cũng còn chưa biết con đường sau này của chính mình.

Nhưng vẫn còn thời gian, Trân Kiến Quân cũng không nóng nảy.

Tuổi bọn chúng còn nhỏ, không biết sau này muốn làm gì không phải là chuyện bình thường sao? Anh lại không nhất thiết yêu câu bọn nó phải có tiền đồ (thành công), có thể sống bình an sung sướng là rất tốt rồi. Những nhân tài giống Trần Khải Triều tuổi còn nhỏ đã kiên định về mục tiêu sau này của mình chỉ là số ít.

Tuy nói là yên tâm, nhưng ở phút cuối cùng, anh vẫn sớm giải quyết những chuyện khác cho thỏa đáng, an tâm ở nhà với con trai, xác định xung quanh không có gì ảnh hưởng đến thí sinh, cho thí sinh một môi trường suy nghĩ yên tĩnh, xác định trạng thái của con trai tất cả đều bình thường, anh mới có thể yên tâm hoàn toàn.

Lưu Điền Phương và Hứa Hiểu cùng nhau nghiên cứu thực đơn mười tám lần, kỳ thi tuyển sinh đại học diễn ra lâu như vậy, cũng không phải chưa từng nghe qua đủ loại chuyện kỳ quái.

Trước kỳ thi đột nhiên sinh bệnh, không có cách nào phát huy tốt, cuối cùng phát huy thất thường.

Trước lúc vào phòng thi đột nhiên quên mang đồ, ảnh hưởng đến tâm lý, quá căng thẳng.

Uống quá nhiều đồ bổ trước kỳ thi, ăn sai đồ dẫn tới bụng đau, bỏ lỡ kỳ thi.

Mặc ít, lúc thi bị cảm mạo không làm xong bài thi được.

Áp lực quá lớn dẫn tới mất ngủ, khi đến trường thi lại ngủ.

Còn có những chuyện phát sinh ngoài ý muốn ở trên đường đi thi, không có cách nào kịp thời tới trường thi...

Những cái khác không nói làm gì, hai người Lưu Điền Phương và Hứa Hiểu đều là những người thận trọng, tuy rằng bồi bổ thân thể là một chuyện, nhưng ngoài đó ra, tuyệt đối không thể xuất hiện chuyện đau dạ dày!

Cho nên mỗi một món ăn bọn họ đều làm cực kỳ cẩn thận, những món ăn nặng bụng trong khoảng thời gian này đều không có mặt ở trên bàn ăn của bọn họ.

Khi ngủ, mẹ chồng nàng dâu hai người sẽ thay phiên nhau đi nhìn, đảm bảo chăn của Trân Khải Triều sẽ không bị lật ra, dính cảm lạnh, cứ như vậy làm cho Trân Khải Triều dở khóc dở cười.

Cậu bảo hai người đừng lo lắng như vậy, nhưng ngoài miệng hai người đều nói được được, thế nhưng sau đó lại chứng nào tật nấy, cậu bé cũng không có cách nào.

Trần Khải Triều thở dài, cậu bé có thể làm sao bây giờ?

Đây cũng là do bà nội và mẹ có ý tốt, cậu bé biết, còn có ông nội, ông im bặt không nhắc tới việc học tập của cậu bé, sợ gây áp lực cho cậu bé, hai người em trai cũng không giống như trước kia, luôn làm sai kéo cả cậu bé xuống nước, hoặc là có ý đồ để cậu bé gánh tội thay, mà rất ngoan ngoãn, ban đầu ba thường xuyên không về nhà, bây giờ luôn ở nhà đọc báo, điện thoại gọi đến rất ít khi vang lên...

Đây là kỳ vọng của người nhà đối với cậu bé, tràn ngập tình thương dành cho cậu bé, lòng của cậu bé như được rót một dòng nước ấm áp nhiệt độ không đổi, từ trái tim của cậu bé chảy về tứ chi, mang đến cho cậu bé một nguồn sức mạnh cực lớn, đây chính là người nhà ruột thịt của cậu bé.

Năm nay, là năm tám chín, năm tiếp theo, chính là những năm 90.

Từ khi bắt đầu tiến vào trường thi đến khi kết thúc, Trân Kiến Quân và mọi người không hỏi một câu về chuyện cậu bé thi như thế nào, thế nhưng nhìn vẻ mặt của cậu bé, có vẻ như là ổn.

Vẻ mặt của Trần Khải Triều không hề nặng nề, mà rất nhẹ nhàng, không biết là bởi vì cậu bé kết thúc kỳ thi xong rồi, kết thúc cuộc sống cao trung nên mới thoải mái như vậy, hay là trong lòng hiểu rõ, tự biết rằng bản thân mình đã thi tốt nên mới thoải mái.
Bình Luận (0)
Comment