Chương 250: Thời Gian Vội Vã (2)
Chương 250: Thời Gian Vội Vã (2)Chương 250: Thời Gian Vội Vã (2)
Khi Hải Nam đơn độc tách ra trở thành một tỉnh, anh cũng đi theo lấy một lâu hoa (tài sản ngoài kế hoạch: Tài sản ngoài kế hoạch là một tài sản trước khi một cấu trúc được xây dựng trên nó), đây là một thị trường có thể làm cho người ta điên cuồng, một ngày một giá, có thương nhân đến từ các nơi cả nước săn tìm lâu hoa, khiến giá bán lâu hoa này càng ngày cao, trên thực tế đó chỉ là một cái hố, nhưng giá cả đã đổi tới đổi lui, từng bước từng bước một nhảy lên trên một cái bậc thang.
Ngay cả khi anh biết lịch sử, nhưng trong lòng vẫn run sợ như cũ.
Anh biết đại khái khi nào sẽ sụp đổ, bởi vì ông ngoại của anh lúc ấy còn ngã một cú không lớn cũng không nhỏ ở đây, khắc sâu trong ký ức, khi giáo dục bọn họ thường xuyên lấy ra mà nói, anh không tính trong khoảnh khắc cuối cùng mới bứt ra ngoài, đây là một thời không song song không giống nhau, nếu nó sớm hơn thì sao?
Hơn nữa như vậy thì sẽ kéo giá trị thù hận quá cao, nếu anh lui ra ngoài trước một bước, động tay vài lần, những người phá sản vì tiêu quá nhiều tiền vì lâu hoa sau này muốn truy cứu trách nhiệm, cũng sẽ không truy cứu lên trên đầu của anh.
Hiện tại thị trường này đang bùng nổ, ai có thể dự đoán được cuối cùng nó sẽ trở thành một toà nổi tiếng một tòa cao ốc nát.
Anh không ăn thịt (chiếm lợi) một mình, mặc kệ những anh chị em khác ăn lương khô, từ chị cả Trân Hướng Hoa đến người nhỏ nhất là Trần Kiến Cường, anh đều giúp đỡ bọn họ một chút, khi phát hành cổ phiếu, cùng nhau mua không ít, còn hướng dẫn bọn họ tính toán tiến hành đầu tư cho thích hợp, giúp cho túi tiền của bọn họ đều dư dả hơn.
Cuộc sống của Trần Bình cũng không ngoại lệ, hiện tại anh ta đã kiến tạo quê hương càng thêm lộng lẫy, mỗi lần tới mùa thu hoạch trái cây, sẽ có thương nhân bán sỉ tìm tới cửa, bọn họ không cần phải cực khổ ra ngoài tìm kiếm nguồn tiêu thụ.
Có một thì sẽ có hai, có người dẫn đầu, rất nhanh thôi trái ở thôn của bọn họ sẽ hình thành quy mô, các vùng núi của thôn bọn họ trên cơ bản đều đã được người khác nhận thâu, có thể tưởng tượng được, cuộc sống sẽ càng ngày càng rực rỡ, Trân Bình đã bắt đầu thành lập một cái xưởng gia công nho nhỏ, sau khi tiến hành gia công cho trái cây của bọn họ trước, có thể càng gia tăng giá trị.
Trần Kiến Cường cuối cùng cũng thoát kiếp độc thân, cậu kết hôn với một nữ thạc sĩ lớn lên tuy rằng cũng không quá xinh đẹp, nhưng lại có một thân trí thức, đối phương là một vị nghiên cứu viên nghiên cứu sinh vật.
Ba của cô ấy là giáo sư đại học từng đi du học trở về, mẹ cũng giống vậy là nghiên cứu viên nghiên cứu sinh vật, ông nội cô là phần tử trí thức cao cấp, một thạc sĩ toán học có quyền, nói đó là dòng dõi thư hương, một chút cũng không quá.
Cậu cũng xem như trèo cao, cậu lấy ra tiên bản thân mình kiếm được, hơn nữa hai người Trần Lão Tâm và Lưu Điền Phương còn hỗ trợ, mua một ngôi nhà mới trong khu bất động sản mới phát triển làm phòng tân hôn, phòng ở mà đơn vị phân cho so ra thì vẫn còn quá nhỏ.
Con trai út cuối cùng cũng giải quyết được chuyện nhân sinh đại sự ( chuyện lớn trong cuộc đời ), Trân Lão Tam và Lưu Điên Phương vui mừng không kể xiết, vui tươi hớn hở bận rộn từ trong ra ngoài, giúp bọn họ chuẩn bị hỉ sự (đám cưới).
Hỉ sự (đám cưới) của Xuân Yên cũng đến gần, sau khi cô bắt đầu làm việc, gặp được một người đồng nghiệp cũng là đồng hương với mình, lâu ngày sinh tình, cũng đang bàn đến chuyện cưới hỏi, ngày lành cũng đã chọn, ngày lành sau đám cưới của cậu nhỏ ba tháng.
Trần Kiến Quân từ phương nam cố ý gấp gáp trở về tham gia hôn lễ.
Em trai kết hôn, anh là anh cả không thể không về tham gia được. Nhìn thấy người em trai nhỏ nhất cuối cùng cũng lập gia đình, Trân Kiến Quân nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy cậu, khi đó gia cảnh trong nhà không hề dư dả, hoặc phải nói là nhà nào cũng đều không dư dả, cho nên một cậu bé nhỏ gầy đến mức biến thành ma đói, bây giờ, một thân cứng cỏi, vóc dáng cao gầy, bởi vì hỉ sự, cả người giống như là đang phát sáng.
Thời gian trôi qua thật nhanh quá.
Hứa Hiểu đứng ở bên cạnh anh cũng thốt ra lời cảm thán: "Chúng ta trong nháy mắt đã kết hôn được mười tám năm."
Trân Kiến Quân nghiêng đầu cười, vươn tay nắm lấy tay cô: 'Hoá ra đã mười tám năm, sao anh lại cảm thấy chúng ta mới ở bên nhau chưa được bao lâu?"
"Em cũng cảm thấy vậy."
"Có thể là bởi vì em vẫn giữ nguyên dáng vẻ y hệt như lần đầu anh vừa mới gặp em, mỗi lần anh đều cảm thấy, em mới 18 tuổi chúng ta cũng mới vừa ở bên nhau thôi."
Trần Khải Triều đã mười bảy tuổi đứng ở phía sau nhìn thấy cảnh tượng này, rùng mình, thật là, ba mẹ dù đã mười mấy năm vẫn buồn nôn như lúc đầu thết