Chương 249: Thời Gian Vội Vã (1)
Chương 249: Thời Gian Vội Vã (1)Chương 249: Thời Gian Vội Vã (1)
Đến lúc sau, mấy đứa nhỏ đó còn không cần đến đũa, trực tiếp dùng tay, tốc độ càng nhanh.
Thấy một cảnh như vậy, mặt Từ Phúc cũng đỏ lên, anh ta cùng ba người anh em rể khác cùng nhau ngồi ở bàn khác, cảm giác cực kỳ mất mặt, lại không có cách nào nói gì, chỉ có thể coi như không nhìn thấy.
Trân Hướng Hồng cũng thấy, mặt đen lại.
Đây là nhà chồng của chị ta.
Xuân Yên và Hạ Yên đều liếc mắt nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy từ trong mắt được sự u buồn, Xuân Yên cúi đầu càng thấp.
Cô bé chú ý tới ánh mắt kinh ngạc của mấy đứa khác.
Muốn có thể diện, nhưng lại cảm thấy bản thân mình không còn mặt mũi nhìn người khác, đồ ăn ngon ở trước mặt như vậy nhưng cũng không muốn ăn cái gì.
Trân Lão Tam và Lưu Điền Phương... Nhắm mắt làm ngơ, một ngày đẹp như vậy, cũng không thể để những người như vậy quấy rầy, ăn thì ăn đi, bọn họ cũng không thiếu vài đĩa đồ ăn, những người khác cũng có mắt, bây giờ không nói, nhưng sau lưng nhất định sẽ nói, thanh danh người Từ gia sẽ càng kém, về sau bọn họ yêu cầu nhà con gái cả làm theo, người khác sẽ theo bản năng nghĩ sai lệch về chúng nó (nhà con gái cả).
Nghĩ đến đây, sắc mặt Lưu Điền Phương hơi trâm xuống.
Mụ già đê tiện Từ gia kia, vậy mà duỗi tay đòi tiền Xuân Yên, Xuân Yên còn chưa tốt nghiệp đâu!
Cho dù tốt nghiệp rồi, cũng không chuyện có một bà nội bỏ qua con trai mà đòi cháu gái tiên dưỡng lão!
Con gái cả dọn đến huyện thành là tốt, cái nhà rắc rối như vậy, không thể trêu vào, còn phải trốn Kĩ.
Nghĩ đến hai đứa con gái cùng nhau ở huyện thành xây phòng mới, sắc mặt Lưu Điền Phương mới dịu lại, trên mặt cười ha hả, bởi vì cảm xúc của bà thay đổi nhanh, những người khác không một ai phát hiện sắc mặt bà mới vừa thay đổi.
Thời gian tươi đẹp luôn trôi qua nhanh, Trần Hướng Quyên sinh, cô hạ sinh một bé gái nặng gân bảy cân.
Mẹ chồng của cô ấy tuy rằng cũng giúp cô ấy ở cữ, nhưng bên ngoài, không thể giấu được biểu hiện ra sầu lo trong lòng của mình.
Nếu sau này con trai út chỉ có một đứa con gái nữ thì phải làm sao mới tốt bây giờ, nếu sinh nữa, công việc của con trai và vợ nó phải dừng, như vậy rất đáng tiếc, bà đang ở thế khó xử.
Bà nghiêm túc hỏi ý kiến của Chu Hàn, xác định cậu ta không muốn sinh nữa, nghĩ rằng đưa con trai nhỏ của anh cả cho cậu ta, về sau già rôi cũng sẽ có người vứt bồn đánh cờ.
Chu Hàn từ chối, có không ít đồng nghiệp của cậu ta đều chỉ sinh một cô con gái, cũng chưa từng gặp ai nói muốn nhận nuôi một đứa con trai.
Trân Hướng Quyên cũng khó tránh khỏi hơi thất vọng, xưa nay đều nói là nam nữ bình đẳng, nhưng khẳng định con trai vẫn được hoan nghênh hơn, cái khác không nói, con gái đều phải gả đi, đến lúc đó lấy chồng theo chồng, bình thường đều sẽ đi theo người nhà chồng.
Nhưng 10 tháng hoài thai, mất bao nhiêu công sức như vậy, mất gần như nửa cái mạng, vất vả sinh ra cốt nhục này, nghe mẹ chồng nói sắc mặt không tốt, may Chu Hàn không nói lời khuyên chết tiệt ấy cho cô, không thì cô sẽ nổi điên lên mất.
Mẹ Chu Hàn bị con trai thuyết phục, trong lòng cũng cảm thấy không thể từ bỏ công việc này, còn thể diện nữa, ở nhà bà ở chung với nhà con trai cả, còn thường xuyên thu được trợ cấp từ con trai út, nếu không có công việc này, vậy thì làm cái gì nữa? Chẳng lẽ về nhà chơi bời lêu lổng sao?
Trong miệng không tránh khỏi oán giận quốc gia không có nhân tính, sinh nhỉ dục nữ (sinh con đẻ cái rồi dạy dỗ con cái) còn phải chịu sự ràng buộc của quốc gia.
Đến khi Trần Hướng Quyên ra ở cữ, bà cũng không trở về, hai vợ chồng bọn họ đều phải đi làm, con lại còn nhỏ, người không thể rời đi, bà đã vê hưu, con nhà con trai cả lớn rồi, không cần bà chăm sóc, nên trước tiên ở lại chăm nom.
Đây là lần đầu tiên Trần Hướng Quyên ở chung dưới một mái hiên với mẹ chồng trong một thời gian dài như vậy, mâu thuẫn là khó tránh khỏi, hai người đều có thói quen sinh hỏa khác nhau, đều nhìn nhau không thuận mắt, nhưng cũng chỉ có thể thích nghi hòa hợp với nhau, ngươi lui một bước, ta cũng lui một bước.
Trân Kiến Quân cảm thấy kiếm tiền liền cũng giống như ma túy, sẽ khiến người nghiện, ban đầu anh tính là kiếm đủ rồi sau đó trở vê sinh hoạt dưỡng lão nhàn nhã, nhưng bây giờ, mắt thấy một cái bánh kem lớn như vậy bày ra đấy, bản thân mình lại không đi gặm hai miếng, thật sự là kiểm tra sự tự chủ của anh.
Tự chủ của anh không đủ lớn, không nhịn được, vì thế nên bây giờ mệt như chó.
Từ trang phục đến đồ dùng trong nhà, lại đến nhà hàng, trung tâm mua sắm, mọc lên như nấm.
Khi thị trường chứng khoán được phát hành, anh biết cái này chỉ có đi lên, anh tham một chân, anh không biết khi nào cái này sẽ hạ xuống, nhưng sau khi kiếm được mức anh mong muốn, anh đã bán tháo, sau đó đem lợi nhuận anh kiếm được làm vốn, lần thứ hai gia nhập vào trong xây dựng thực nghiệm.