Chương 248: Mừng Thọ (2)
Chương 248: Mừng Thọ (2)Chương 248: Mừng Thọ (2)
Duyên số của Trần Lão Tam không tệ, cho dù sau này đi theo con trai cả ra ngoài hưởng phúc, nhân khí ở trong thôn vẫn cao như cũ, dòng người không dứt, đây là thể diện, một đám người hàng xóm bạn tốt mặt đầy tươi cười tiến lên trên nói vài câu lời hay ý đẹp.
Đến khi những lời chúc mừng ồn ào náo nhiệt kết thúc, suýt nữa muộn giờ ăn cơm.
Trân Kiến Quân tốn không ít tiên chuẩn bị bàn tiệc, hơn nữa Trần Kiến Dân và Trần Kiến Cường đặt đồ ăn, tổng cộng mười hai món ăn, mỗi món đều cực kỳ đặc biệt.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn đầu bếp phụ trách đã rất ngạc nhiên, đến khi mang đồ ăn lên, rất nhiều người đều không nhịn được mà trợn tròn mắt, rất nhiều người đều mang theo con đến, mấy đứa nhỏ không nhịn được, âm thanh nuốt nước miếng nối liền không dứt.
Rất muốn vươn tay lấy, nhưng không được, phải để thúc công (ông chú) được mừng thọ động đũa trước, ăn mì trường thọ bạn già làm rồi mới có thể động đũa.
Muốn động đũa, người lớn nhìn một cái đã dừng lại ngay.
Thật vất vả trông mắt nhìn thúc công ăn xong mì trường thọ, không chỉ mấy đứa nhỏ, mà cả người lớn cũng không nhịn được.
Mấy năm nay cuộc sống của mọi người tốt lên quá không ít, về cơ bản sẽ không có chuyện đói bụng, nhưng mọi nhà vẫn khẩn y súc thực (thiếu thốn đồ ăn), số lần mua thịt rất ít, bọn họ còn muốn tích cóp tiền xây phòng ở cưới vợ nữa, nào có nhiều tiên mua thịt làm bữa ăn ngon như vậy.
Hiện tại trên bàn có gì?
Thịt kho tàu đầu sư tử, thịt bò xào đậu giá, thịt cừu viên, thịt lợn hấp khoai môn, khâu nhục (Thịt ba chỉ kho rau cải khô), cá kho, gà luộc, cá biển hấp, cá tươi xào, đậu hũ nhồi, chả giò chiên, nem rán cuốn...
Những món này đều thực sự cứng (tuyệt vời), lượng đồ ăn cũng đầy đủ, có không ít người đoán trước yến tiệc của Trân gia nhất định không thể kém, nhưng cũng không nghĩ tới lại tốt tới vậy, hơi tính toán một chút, hôm nay không ăn cái khác, chỉ chờ ăn chầu này.
Trần Kiến Quân tính nhiều thêm, những bữa tiệc như thế này ở nông thôn rất nhiều người đều mang con theo, chưa kể thêm người thân, hàng xóm bạn tốt, có người sẽ đưa theo thêm một hai người nữa, người không biết xấu hổ nữa, thì sẽ đưa theo tất cả con cái đi ăn, cực phẩm (ghê gớm) hơn nữa thì, người một nhà cùng đi ăn, làm tiệc mừng nên cũng không thể trực tiếp làm loạn lên, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, về sau tránh xa.
Chu Hàn nhìn thấy nhiều bàn nhiều người như vậy, không nhịn được kinh ngạc cảm thán.
Cao Quốc Xương ngồi ở bên cạnh cậu ta, cười nói: "Rất nhiều người đúng không?”
"Đúng vậy, không nghĩ tới sẽ có nhiều người như vậy, thật náo nhiệt, em nhìn thấy rất nhiều người đều gọi là thúc công (ông chú), bối phận của ba rất lớn sao? Thật sự rất nhiều thân thích (họ hàng)."
Cao Quốc Xương nhún nhún vai: "Nơi này được gọi là Trần Phong Thôn, họ Trân chiếm chín thành, ngay từ đầu đều có cùng một lão tổ tông (một tổ tiên), nghe nói là có ba anh em tới nơi này cắm rễ ở đây, dần dần mới có Trân Phong Thôn, nhìn qua thì đa số đều là người một nhà."
"Thật là..." Chu Hàn trong phút chốc không nghĩ ra từ ngữ thích hợp để biểu đạt.
"Lợi hại không, người đông lực lượng lớn, khi đi ra ngoài nói thuộc Trân Phong Thôn, những thôn khác thôn nếu muốn đắc tội (trêu chọc) đều phải cân nhắc, chúng ta con rể của Trân Phong Thôn, cũng không khác lắm." "Ba em chỉ có một người em gái, còn có ông ngoại, ông cố ở trên truyền qua ba đời, nhà em cũng chỉ có vài người họ hàng."
Ngay từ đầu cậu ta cho rằng ba vợ có ba anh em, sau đó vợ mình có sáu anh chị em, tính thêm cả anh chị em họ, số người cũng không ít, không nghĩ tới ngoài ra còn nhiều hơn nữa.
"Ha ha ha, em gái bây giờ như thế nào rồi, một người ở thủ đô có được không?"
Chu Hàn gật đầu: "Cô ấy vừa được đầy tháng, mẹ của em đi qua đó chăm cô ấy"
Vừa đầy tháng, mọi người đều không đồng ý cô trở vê mừng thọ Trần Lão Tam, cho nên cậu ta mang theo lễ vật tới đây, đại diện cho vợ tới mừng thọ ba vợ.
Mọi người đều tiến lên bàn mừng thọ, ăn xong mỳ trường thọ, đợi đến khi Trân Lão Tam buông chiếc đũa, chỉ trong thoáng chốc, chiếc đũa cảm giác như là một thanh kiếm sắc bén lóe sáng, đằng đẳng sát khí nhắm chuẩn món ngon mà mình đã sớm nhìn chằm chằm, tàn nhẫn hạ chiếc đũa xuống, nếu gặp gỡ người có mục tiêu giống mình, đó chính là lúc kiểm tra tốc độ tay của mình.
Hứa Hiểu liền chú ý tới một bàn bên cạnh, thật sự rất bẩn, đó là người Từ gia.
Nhà anh ta thật sự là một gia đình dìu cả già dắt cả trẻ tới, không có thừa một chỗ trống nào, cả một bàn, người lớn ngồi kín cả, mấy đứa bé đều ngồi ở trên đùi người lớn, cứ như thế không rời, nhiều người như vậy, chen chúc nhau, những đôi đũa phi như là đánh nhau, tốc độ giảm bớt đồ ăn là nhanh nhất, ai bảo bàn này thật sự quá nhiều người chứ, cộng lại người lớn trẻ nhỏ có mười tám người, thật sự không chứa đủ, bên cạnh vẫn còn có người đứng.