Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 255 - Chương 255: Gian Xảo (1)

Chương 255: Gian Xảo (1) Chương 255: Gian Xảo (1)Chương 255: Gian Xảo (1)

Có rất nhiều thứ ở nước ngoài rất khó mua ở trong nước, họ đã mua một vài thứ làm quà tặng, quay trở về với họ còn có con trai và con gái của Faiks.

Cả hai đều đang học đại học, họ muốn đến Trung Quốc nhân kỳ nghỉ, là một người bạn luôn hợp tác vui vẻ, Trân Kiến Quân đã làm tốt vai trò của mình mà đảm nhận nhiệm vụ giải trí cho họ.

Nhiệm vụ này cũng rất đơn giản, ném cho Trần Khải Triều chẳng phải là tốt rồi sao, hai bên đều là những người trẻ tuổi tương đương nhau, cho nên nhất định sẽ có rất nhiều chủ đề chung.

Trần Khải Triều nhìn Brett và Martha, hai người mắt vàng, mắt xanh và cao ráo, với nụ cười trên khóe miệng, giao tiếp với họ bằng tiếng Anh thành thạo của mình: "Hai vị muốn xem vị hoàng đế tiên nhiệm của nước ta sống ở đâu không?"

"Là cung điện sao?" Martha tò mò.

"Phải."

"Chúng mình có thể vào tham quan sao?"

Ở thủ đô, người nước ngoài không hiếm, họ vẫn được chú ý khá nhiều khi đi trên đường, Trân Khải Triều cũng gặp các bạn cùng lớp của mình, sau đó nhóm mở rộng, một nhóm ba người biến thành nhóm sáu người.

Một truyền mười mười truyền trăm, có hai người nước ngoài sống trong sân nhà họ Trần, thỉnh thoảng có người lại kéo đến xem thử dưới tên gọi khác nhau.

Brett nói mình trông giống như một con khỉ trong sở thú, Martha cười: "Đâu ra một con khỉ đẹp trai như vậy thế?"

Lưu Điền Phương đã cố tình giảm số lượt ghé thăm của những người khác, một chút thôi cũng được, ai có thể chịu được thường xuyên chứ, người ta là đến du lịch, không phải đến ngắm phong cảnh phương Tây. Ngoài ra, họ sẽ ra ngoài vào ban ngày, chỉ quay về vào ban đêm, cho nên không có nhiều người thật sự nhìn thấy hai người họ ở nhà họ Trần.

Trân Kiến Quân cũng đi sớm vê muộn, chỉ tổ chức tiệc chiêu đãi họ vào ngày đầu tiên, sau đó giao lại sự việc cho Trần Khải Triều, đợi họ đi du lịch vê đã là một tuần sau.

Trần Khải Triều thuận lợi kết bạn thành công với Brett và Martha.

"Họ cũng rất lạc quan với thị trường trong nước, Brett sẽ sớm tốt nghiệp, cậu ấy nói sẽ quay lại khi có cơ hội."

Trần Kiến Quân cười: "Họ có mắt nhìn đó chứ."

Một quốc gia có dân số hơn một tỷ người, tất nhiên là có thị trường.

Sau đó Trần Khải Triều bắt đầu nhập học, chính thức trở thành tân sinh viên của trường đại học thủ đô, Trần Kiến Quân cứ nghĩ chuyện với Triệu Oánh Oánh đã xong, hai người chỉ gặp nhau hai lần, cũng không nói được vài lần, Triệu Oánh Oánh chỉ là nhất thời cảm thấy mới mẻ, lâu ngày không gặp sẽ quên, nhưng mà mọi thứ không như Trần Kiến Quân nghĩ.

Nhà họ Triệu vì con trai thứ nên tìm được con dâu ở thủ đô, tổ chức tiệc cưới ở đây, Trần Kiến Quân đúng lúc đang ở thủ đô nên nhận lời đi tới uống rượu rưới, liền bị Triệu Oánh Oánh phát hiện.

Sau đó, Triệu Oánh Oánh trở thành học sinh năm cuối ở lớp Hứa Hiểu. Mặc dù không phải là lớp chọn của Hứa Hiểu, nhưng có người quen biết, kiểu gì cũng có thể sống thoải mái hơn, cho nên Triệu Ngọc Đường mở một phòng riêng trong khách sạn lớn, nhờ Trần Kiến Quân và Hứa Hiểu chiếu cố đứa con gái nhỏ này.

Trân Kiến Quân ngay từ đầu cũng không tự mình đa tình, trường của Hứa Hiểu rất khó vào, phải bỏ ra hàm lượng cao, vì việc học của cô ấy, chuyển trường là chuyện bình thường, nhưng sau khi khai giảng, Triệu Oánh Oánh đến thăm với túi trái cây, sau khi nói vài câu, cô ấy chuyển đề tài sang Trần Khải Triều, Trân Kiến Quân cũng vang lên cảnh báo trong lòng. Hứa Hiểu không biết chuyện xảy ra trước đó, thấy cô ấy hỏi về con trai cả, trên mặt cô nở một nụ cười dịu dàng: "Con trai lớn của cô đang ở trường, nói thằng bé tham gia câu lạc bộ gì đó, tuần này sẽ không về."

"Tham gia câu lạc bộ, câu lạc bộ nào ạ, cậu ấy bận như vậy sao? Câu lạc bộ trong trường của chúng cháu thoải mái lắm."

"Câu lạc bộ ở trường trung học khác với ở trường đại học, cấp ba vẫn chủ yếu là học, lên đại học thì tự do hơn, cũng sẽ có nhiêu hoạt động câu lạc bộ hơn." Trước khi Hứa Hiểu mở miệng trả lời, Trân Kiến Quân đã trả lời trước, tránh câu hỏi về câu lạc bộ của con trai mình.

Triệu Oánh Oánh không để ý đến tâm tư của Trần Kiến Quân, tiếp tục hỏi: "Cháu nhớ cậu ấy là sinh viên hàng đầu của Đại học Thủ đô, cậu ấy học rất giỏi, cháu không thể làm được như vậy, cháu không biết sao cháu không thể khá lên được, cháu không biết chuyển trường rồi liệu mình có tốt hơn hay không."

"Học sinh hàng đầu gì chứ, đừng nói vậy, nếu cháu chăm chỉ học tập, điểm số của cháu nhất định sẽ được cải thiện." Nghe cô ấy khen con trai mình, nụ cười của Hứa Hiểu trở nên dịu dàng hơn, càng nhìn Triệu Oánh Oánh, cô càng trở nên vui vẻ hơn.

Cô ấy luôn được lòng trưởng bối.

Nghĩ đến tin tức thường xuyên trốn học, Trân Kiến Quân nhìn Triệu Oánh Oánh như không có gì, nếu thói quen xấu này không thay đổi thì điểm của cô ấy cải thiện kiểu nào chứ?
Bình Luận (0)
Comment