Chương 263: Đỏ Mặt (3)
Chương 263: Đỏ Mặt (3)Chương 263: Đỏ Mặt (3)
Hơn nữa còn có một quyển tạp chí về mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái.
Bây giờ trẻ em ngày càng được quan tâm, đặc biệt là sau khi thực hiện kế hoạch hóa gia đình, rất nhiều gia đình chỉ sinh một con, đối với trẻ em thì chuyện học tập chính là ưu tiên hàng đầu, chỉ cần con em chịu học, nhiều gia đình đều nguyện ý thắt lưng buộc bụng để cung cấp cho trẻ vươn lên, nên lượng tiêu thụ của tài liệu dày học và tạp chí vẫn khá tốt.
Ngoài những việc này ra thì phương diện như trang sức, quần áo, ăn uống cô chưa từng đặt chân vào, cũng không quá hứng thú, lại không hiểu sâu, cho nên chưa bao giờ trà trộn vào đó.
Bây giờ đối mặt với ánh mắt mong đợi của Hoàng Nguyệt Hoa, cô nở một nụ cười xin lỗi: "Tôi không hiểu nhiều vê khía cạnh này lắm, chuyện kinh doanh hay đầu tư đề là ba đứa nhỏ quyết định."
Hoàng Nguyệt Hoa có chút thất vọng, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, cô ta không nghĩ sẽ thuận lợi ngay nên lập tức đồng ý lời thỉnh cầu: "Tôi nhớ rõ cô rất thích trang sức châu báu, gần đây trong tiệm tôi có một bộ trang sức bằng ngọc trai đen, có muốn xem thử không?"
Hứa Hiểu hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn từ chối: "Cũng được, lúc trước có đi xem thử, thật ra tôi lại thích màu trắng và hồng nhạt hơn."
Ngọc trai đen đúng là rất hiếm, nhưng cô không thích.
"... Thì ra là vậy, ngọc trai hông cũng rất hiếm, chỗ tôi vẫn còn một ít, nếu rãnh cứ đến xem.' Thật sự không biết cô không thích ngọc trai đen, nhưng vẫn có ngọc trai hồng, chỉ là chất lượng không tốt lắm.
"Nếu rảnh sẽ đi xem." Ở đặc khu cũng có cửa hàng của Hoàng Nguyệt Hoa, đi qua cũng rất thuận tiện. "Nếu cô có qua thì có nói trước một tiếng, tôi sẽ dẫn cô đi xem đồ quý." Hoàng Nguyệt Hoa cười nhẹ.
Hôm nay không có tiến triển gì cũng không sao, cô ta không nóng vội, đã lâu không gặp lại, mới vừa thấy mặt đã nói lời này, sau này có nhiều thời gian qua lại, vẫn có thể nói sau.
Đối với người bạn học cũ đột nhiên ân cần, còn thường xuyên mang theo cháu gái lui tới, nói gân nói xa khen bà tốt, lại hỏi thăm đứa nhỏ trong nhà, bà ngay lập tức hiểu ý của bà ấy. Hứa Hiểu không muốn giới thiệu đối tượng cho con trai, bà cho rằng cô gái tốt nhưng chưa chắc con trai mình sẽ thích. Vì vậy đành trả lời là chờ mình hỏi ý của Trân Kiến Quân đã.
Trần Kiến Quân không đồng ý, đối với những thứ như trang sức châu báu gì đó, ông không hiểu, cũng không có nguồn cung cấp, không có mối quan hệ, với ông mà nói thì đây là một lĩnh vực hoàn toàn mới. Nếu muốn đầu tư vào một ngành sản xuất mới, ông sẽ đầu tư vào ngành dịch vụ khách sạn và du lịch, nhưng rất nhanh sẽ tiến vào thời đại công nghệ thông tin và địa ốc, tiền trong tay ông không thể tùy ý dùng, ông từ chối.
Từ chối thì từ chối, ông vẫn đưa cho Hứa Hiểu một số tiền, để bà đi mua thêm chút trang sức gì đó, hoặc là thích cái gì thì cứ mua.
Giá cả vàng bạc châu báu bây giờ còn chưa bị đẩy lên cao như đời sau, giá của mấy thứ này về sau có thể tăng, có thể dùng để tích trữ hay là làm đồ gia truyền gì đó, vợ ông mà thích thì cứ việc mua.
Hoàng Nguyệt Hoa nhận được câu trả lời chắc chắn thì cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể mất mát chọn người khác. Làm Hứa Hiểu không biết nên nói gì chính là sau khi bà nói rõ ràng với Hoàng Nguyệt Hoa thì không thấy bà ấy xuất hiện trước mặt mình nữa, này...
Trần Kiến Quân an ủi bà: "Vốn dĩ cũng không phải người quen thân, cần gì phải buồn vì họ." "Không phải buồn vì bà ấy, chỉ là, có cảm giác bị lợi dụng, anh cũng biết đấy, cảm giác này rất khó chịu." Họ không thể làm bạn bè một cách đơn thuần được sao?
Lúc Trân Khải Húc về nhà thì nghe được tiếng lải nhải của mẹ, cậu rùng mình: "Mẹ, mẹ định cho anh ba đi xem mắt thật đấy ạ? Mẹ nhìn anh ba của con một chút đi, một người cao lớn đẹp trai, đa tài, uyên bác, cần gì phải đi xem mắt?"
Hứa Hiểu vừa bực mình vừa buồn cười nhìn cậu một cái: " Bây giờ chưa cần, nhưng chờ mấy đứa có lớn hơn rồi mà còn chưa có đối tượng thì không biết được."
Trần Khải Húc thở phào một hơi, vỗ ngực bảo đảm: " Mẹ yên tâm, đảm bảo sẽ không có ngày đó."
Nếu thuận lợi thì có lẽ chỉ cần một hai năm nữa là cậu có thể mang bạn gái về nhà cho bọn họ rồi, nghĩ đến bạn gái mình, khoé miệng của cậu lại cong lên. Gần đây cậu kiếm được chút tiên nhờ việc dẫn dắt người khác, cậu sẽ dẫn cô ấy đến nhà hàng mà cô ấy thích ăn một bữa để bồi thường, thời gian này ít ở bên cô ấy.
Hứa Hiểu nhìn vẻ mặt tươi cười của con trai, ánh mắt bà lóe lên. Bà làm giáo viên ở trường học lâu rồi, đối với biểu cảm như vậy của học sinh vô cùng quen thuộc.