Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 264 - Chương 264: Đỏ Mặt (4)

Chương 264: Đỏ Mặt (4) Chương 264: Đỏ Mặt (4)Chương 264: Đỏ Mặt (4)

Cho nên khi Trần Kiến Quân cầm theo một rổ anh đào nhỏ vào nhà thì bắt gặp cảnh này... không biết con trai nhỏ đang suy nghĩ cái gì, đang cười ngốc, còn vợ ông thì đang nhìn chằm chằm con trai nhỏ, nụ cười cũng hơi quái lạ.

Ông ho khan một tiếng, nhắc nhở sự trở lại của mình.

"Ba, ba quay lại rồi."

"Ừm, quay lại rồi, con về nhà lúc nào?"

"Con vừa mới về thôi ạ."

"Ngày mai con không có việc gì đúng không? Đi tham gia một bữa tiệc với ba, tiệc khai trương nhà hàng, nghe nói đồ ăn ở đó hương vị không tồi, mọi người đều nói tổ tiên nhà bọn họ xuất thân từ ngự trù."

"Ngày mai mấy giờ ạ? Nếu ăn ngon thì cả nhà chúng ta cùng đi nếm thử."

Hứa Hiểu có thâm ý tiếp một câu: "Ừm, được đó, nếu ăn ngon thì con cũng có thể mời bạn con đi ăn."

Trân Kiến Quân nhìn con trai nhỏ sắp cao bằng mình, cười: "Đúng vậy, nếu ăn ngon thì con có thể giới thiệu cho bạn con, chỗ này cũng không xa, còn có thể dẫn bạn đi vòng quanh một chút. Nếu bọn họ có hứng thú thì con có thể dẫn bạn đi vườn cây hái quả, nướng BBQ, vườn đào bây giờ chưa có hoa nhưng mà khung cảnh cũng không tồi."

Trân Khải Húc nghiêm túc xem xét.

Nhưng lại từ bỏ: "Thôi ạ, ký túc xá của con có hai người, kinh tế gia đình không tốt lắm, ngày thường vẫn luôn tiết kiệm, nhưng mời mọi người mà lại không mời họ thì không tốt lắm. Chờ thêm một chút, đến khi làm thêm, trong tay có tiền thì lại mời bọn họ." Cậu trước giờ chính là người hay bận tâm đến tâm trạng của người khác. .... Nháy mắt lại qua thêm một năm nữa, Trần Khải Thăng và Trân Khải Húc cũng trở thành sinh viên năm 2. Biểu hiện ban đầu của Trần Khải Húc ở trong trường học khá tốt, chính là con nhà giàu. Nhưng mà lúc nghỉ hè giữa năm nhất và năm hai, cậu về nhà, cậu bị ba mình mang đi khắp nơi, thỉnh thoảng sẽ gặp bạn cùng trường. Vì vậy, gia cảnh của cậu cũng chậm rãi bị lan truyền ra ngoài, sau đó ba cậu cho tài xế đến đón cậu vài lân cũng có người bắt gặp. Cậu ở trường chính là một người có tài, thành tích cuối kỳ nằm trong top 3, có mạo, mặc áo sơ mi trắng đi học, thường xuyên có người đến gần. Bây giờ lại thêm một cái nữa, chính là có tiền.

Vì vậy mà người bình thường rất được hoan nghênh giờ lại càng được hoan nghênh, nhưng mà lại kèm theo một chút phiên não. Cho dù là trong môi trường đơn giản như trường đại học thì vẫn có vài người chỉ biết ghen tị và không chịu nhìn vào điểm tốt của người khác.

Giống như những người bạn hay chơi với cậu thì bị nói là vì tiền mà chơi với cậu, cậu được thầy cô yêu thích thì họ sẽ nói giáo viên vì tiền nhà cậu mà cúi đầu.

Lúc nghe được những người đó nói này nói kia, Trân Khải Húc chỉ biết dở khóc dở cười, cậu cũng không biết những người đó nghĩ cái gì, bọn họ quá coi trọng cậu hay là quá xem thường giáo viên?

Đúng là nhà cậu có tiên, nhưng mà đều là tiền của ba cậu, trừ một ít tiền tiêu vặt, còn đâu đều là cậu tự kiếm được mà? Muốn lấy được tiền từ tay ba cậu thì chỉ có cách tự mình gây dựng sự nghiệp thôi, nhưng gây dựng sự nghiệp đâu phải chỉ cần nói là được, còn phải nghiên cứu thị trường, viết báo cáo về độ khả thi, thời gian hoàn vốn còn không chắc chắn, mấy thứ này thực sự rắc rối, còn không kiếm được tiền bằng việc cậu làm người trung gian, hơn nữa ngày thường cậu cũng không nỡ tiêu nhiều tiền...

Cậu thực sự không có tiền.

Trân Kiến Quân đã biết chuyện cậu yêu đương, dù sao thì cậu cũng ở nhà suốt kỳ nghỉ hè, thường xuyên trộm ra ngoài để gọi điện thoại, người có mắt đều nhìn ra được, đối với chuyện này, Trân Khải Húc nhờ ông tạm thời đừng nói với mọi người.

Trần Kiến Quân hỏi lý do, Trân Khải Húc rất "Ngượng ngùng" kéo hai người anh trai xuống nước: "Con nhỏ tuổi nhất mà bây giờ đã có bạn gái, hai anh con còn chưa có, cái này đối với bọn họ rất mất mặt. Đứa em trai tốt như con dĩ nhiên sẽ không khiến họ khó chịu, vậy nên tạm thời đừng nói cho mọi người ạ."

Trần Kiến Quân: "..."

Anh con có biết con nói như vậy không? Nếu như bị chúng biết, con có chắc là mình sẽ không bị đánh không?...

Hứa Hiểu suy nghĩ rất lâu, kết quả là Trần Khải Triều lại phát hiện chuyện yêu đương của em trai trước.

Anh trùng hợp có việc đến chỗ ba bên này, đúng lúc đi ngang qua trường của Trân Khải Húc, anh dừng lại tính toán đi tìm em trai, anh cố ý mang cho cậu rất nhiều đặc sản. Nhưng mà lúc anh dừng trước cổng trường học thì bắt gặp một đôi tình nhân nhỏ đang dính dính nhão nhão ở cổng trường. Lúc xuống xe, anh còn cảm thán thời đại thay đổi, nhưng lại phát hiện một bóng dáng quen thuộc.

Nhìn kỹ, ai da, bảo sao anh lại thấy quen mắt, đó không phải là em trai nhỏ của anh sao? Cô gái nhỏ bên cạnh là ai thế? Sao em trai anh lại có bộ dáng lưu luyến không rời thế kia.
Bình Luận (0)
Comment