Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 265 - Chương 265: Đỏ Mặt (5)

Chương 265: Đỏ Mặt (5) Chương 265: Đỏ Mặt (5)Chương 265: Đỏ Mặt (5)

Vì thế Trân Khải Triều liền bước xuống xe, sau đó đứng ở bên cạnh nhìn.

Anh không nghe rõ cuộc nói chuyện của hai người, chỉ có thể nghe loáng thoáng, anh thấy em trai mình đang lén lút nắm tay của cô gái nhỏ, không chịu buông. Nhìn tư thế thì có vẻ cô gái này đang muốn đi, em trai anh thì nhất quyết không chịu buông tay, còn lôi kéo tay người ta? Sao anh cứ thấy hình ảnh này giống với bộ dáng em họ nhà dì nhỏ làm nũng với người lớn thế nhỉ...

Trân Khải Triều cảm thấy hơi buồn nôn.

Người này có đúng là em trai của anh không?

Mới không gặp một thời gian thôi mà đã bị người ta đánh tráo rồi à? Nó lúc trước có như vậy sao... Sống cùng nhau bao nhiêu năm như vậy, anh đã thấy thằng nhóc này có một mặt như vậy bao giờ đâu?

Trần Khải Húc ở bên kia thấy xung quanh có vẻ không có người liền bắt lấy tay bạn gái không chịu buông, còn làm nũng: "Ai nha, khó khăn lắm anh mới hết bận, muốn ở bên cạnh em, bây giờ em lại muốn đi ra ngoài, không thể ở bên cạnh anh thêm một chút sao?”

Mặt Mạc Hân Đồng đỏ lên, hất hất tay nhưng cũng không tránh được liền đứng im: "Đã hẹn trước với bọn họ sẽ đi dạo phố, mấy cô ấy sắp đến rồi, em không phải đi."

Trân Khải Húc đáng thương nói: "Nhưng mà hai ngày nay chúng ta không nói chuyện rồi, em không nhớ anh sao? Anh thì rất nhớ em, anh đã chuẩn bị tốt rồi, chúng ta đi đến nhà tiệm mà em thích ăn lần trước, nếu không phải trùng hợp gặp em ở đây thì anh đã đến ký túc xá của em rồi."

Nghe cậu hỏi như vậy, mặt của Mạc Hân Đồng càng đỏ, cô dậm chân: "Ai nha, chúng ta đang ở bên ngoài đó, buổi chiều em... em đi cùng các cô ấy một chút, rất nhanh sẽ về, anh về ký túc xá trước, khi về em sẽ mang đồ ăn cho anh." Trần Khải Húc cũng biết không thể không thả người, các cô đã hẹn trước rồi, chuyện thất hứa nếu không bất đắc dĩ thì không nên làm, cậu chỉ có thể nắm chặt tay cô, cảm nhận bàn tay nhỏ đang ở trong tay mình, đang muốn làm nũng thì lại thấy bạn gái mình đột nhiên rút tay ra: "Ai, anh đừng nói nữa, bên kia có người, xấu hổ chết đi được." Cô bụm mặt, quay người đi.

Có người?

Trân Khải Húc lập tức quay đầu lại, hi vọng không phải thây cô, học sinh còn đỡ hơn, nếu bị thây cô nhìn thấy...

Cậu quay đầu, ngay lập tức nhìn thấy một người còn làm cho cậu sợ hãi hơn cả nhìn thấy thầy cô.

Vẻ mặt của anh cả cậu lạnh nhạt đứng đó, anh cả cậu, sao anh cả cậu lại ở chỗ này?

Cậu dùng sức xoa xoa mắt, hình như vẻ mặt của anh trai cậu đang từ lạnh nhạt chuyển sang trào phúng ghét bỏ?

Cậu nghĩ lại mấy chuyện mình vừa làm, cậu dùng sức chớp mắt, sau đó nhắm mắt lại.

Nhất định là ảo giác, chắc chắn cậu đã nhận nhầm người rồi, người này chỉ là có nét giống anh cả của cậu thôi. Nhưng mà tiếc rằng cậu đếm đến ba, mở mắt ra thì vẫn thấy gương mặt trào phúng quen thuộc kia, lại còn được phóng to, bởi vì chủ nhân của nó đang đi về phía cậu, cậu vô cùng tuyệt vọng lấy tay che mặt.

Mạc Hân Đồng cũng bị nói lắp, cô ngẩng đầu nhìn Trần Khải Húc, Trân Khải Húc vừa mới gọi người này là gì?

Anh cả?

Nói cách khác, bộ dạng vừa rồi của hai người họ đều bị anh nhìn thấy rồi? Mặt Mạc Hân Đồng nhanh chóng đỏ lên, đầu sắp chôn xuống ngực tới nơi rồi. Trời ạI Họ vừa mới làm cái gì vậy? Dắt tay... Cô không nói lên lời. Ngoài dự đoán của cô, anh cả của bạn trai cô cũng không nói gì, giống như anh vừa đến, chưa nhìn thấy gì cả.

"Anh có việc trùng hợp đi qua đây, mang cho em chút đặc sản, hai đứa là bạn tốt à?"

Trần Khải Húc biết nhất định là anh cậu đã thấy hết, cho nên cậu lắc đầu: "Anh, em giới thiệu một chút, đây là bạn gái em, Mạc Hân Đồng. Hân Đồng, đây là anh cả của anh, anh đã từng kể với em rồi, anh ấy học đại học ở thủ đô, lớn hơn chúng ta một lớp, tính tuổi mụ thì hơn chúng ta hai tuổi, học kinh tế."

Thấy em trai nhỏ giới thiệu hai bên khác hẳn nhau, Trần Khải Triều cảm thấy răng mình có chút đau, suýt thì không nhịn được làm mặt trào phúng.

Chỉ giới thiệu cho anh biết một cái tên, không có thông tin gì thêm, còn giới thiệu anh cho bạn gái thì sao?...

Không được, anh phải nhịn, em trai nhỏ giận dỗi cũng không sao, nhưng mà em dâu tương lai thì không được, cho nên anh coi như không nhận ra sự phân biệt đối xử này, mỉm cười nói: "Vậy đi, anh đến cũng đúng lúc, bây giờ cũng gần đến giờ cơm rồi, chúng ta cùng ăn một bữa, ăn xong anh phải đi rồi."

Mạc Hân Đồng đỏ mặt gật đầu, cô biết mình chỉ đành thất hứa với các chị em tốt thôi, anh của bạn trai đến, cô không thể cứ đi như vậy. Mà bây giờ cũng không có cách nào để lại lời nhắn cho bọn họ, chỉ đành đợi xong việc thì đi xin lỗi và đền bù cho các cô ấy thôi.

Tất cả các dây thần kinh của Trần Khải Húc đều căng lên, cậu rất sợ anh cả sẽ thốt ra cái gì đó không nên nói, làm cho bạn gái cậu bối rối.
Bình Luận (0)
Comment