Chương 266: Gây (1)
Chương 266: Gây (1)Chương 266: Gây (1)
Một bữa cơm kết thúc, Trần Khải Triêu cũng có nhận thức cơ bản đối với bạn gái của em trai mình. Anh dẫn hai người đến một nhà hàng mà bạn anh giới thiệu, những nhà hàng như vậy giá cả và hương vị là tỉ lệ thuận với nhau. Từ lúc đến tới lúc ra về, biểu cảm của cô gái này rất tự nhiên, quen thuộc, không có biểu hiện gì lạ, quen cửa quen nẻo vào WC, chứng tỏ đây không phải là lần đầu tiên đến mấy nơi như thế này, hẳn là hoàn cảnh gia đình cô cũng không tệ.
Trần Khải Triều không biết là Mạc Hân Đồng đã đến đây không chỉ một lần, lần nào cũng là Trần Khải Húc mang cô tới. Vốn dĩ hôm nay Trần Khải Húc cũng muốn mang cô đến đây, vì cô thích đồ ăn ở nhà hàng này.
Trước khi đồ ăn được đưa lên, Trần Khải Triều nhìn thấy một bức 'Du Xuân Đồ được treo trên tường, anh khơi gợi đề tài, đối phương cũng có thể giải thích rất tỉ mỉ, là người có tài nghệ. Từ cách ăn cơm cũng có thể nhìn ra là được dạy dỗ từ nhỏ, rất thoải mái tự nhiên, đúng là cảnh đẹp ý vui.
Anh cũng hỏi nghề nghiệp của gia đình cô, cô nói ba cô làm buôn bán, còn mẹ là giáo viên, vậy là cũng giống nhà anh sao?
Từ lúc bắt đầu tiếp xúc, mỗi lần anh mở miệng là lại thấy em trai nhà mình vô cùng khẩn trương, anh hỏi mấy câu, nếu không phải nó không thích hợp trả lời thì có lẽ đã vội vàng trình đáp án lên rồi, không cần bạn gái nó phải nói một chữ nào.
Nhìn bộ dạng thằng nhóc này để ý như vậy, Trần Khải Triều cảm thấy cay hết cả mắt, tự động bỏ qua thằng em trai chướng mắt của mình.
Có lẽ em dâu nhỏ có chút xấu hổ ngại ngùng, cái này Trân Khải Triều có thể hiểu. Không nhìn ra được tính cách, nhưng mà cô gái này có một đôi mắt rất đẹp, giống như là người có tính cách đơn thuần...
Đối với tình huống của Mạc Hân Đồng, anh cũng không hỏi quá cặn kẽ, dù sao anh cũng không phải trưởng bối trong nhà, chỉ là anh trai, hiểu sơ sơ một chút là đủ rồi.
Anh còn âm thầm nói tốt giúp em trai, mấy thứ như tính cách thích săn sóc người khác, thông minh chịu khó, biết làm việc nhà...
Vì vậy mà thu được một ánh mắt đầy cảm ơn của Trần Khải Húc.
Trần Khải Triều đúng là tiện đường nên mới qua đây, xe này cũng là mướn đột xuất, ăn xong bữa cơm lại trò chuyện thêm một lát, anh liên rời đi. Trước khi đu, anh cho Trần Khải Húc một ánh mắt, Trân Khải Húc nhận được ánh mắt của anh thì thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng căng thẳng ngay lập tức bình tĩnh, trở nên đẹp như mơ.
Ai dô, ánh mắt của cậu tốt, anh cậu nhìn cũng cảm thấy tốt đó, thật sự quá tuyệt vời!
A, không đúng, quên không dặn anh ấy đừng nói với ba mẹ, ừm... Chờ thêm một thời gian nữa cậu sẽ chủ động nói với họ.
Mạc Hân Đồng hạ tay xuống, cô thở phào nhẹ nhõm, vỗ võ bộ ngực, có chút nghĩ mà sợ: "Em đã nói đừng có thân mật như vậy ở bên ngoài, anh không chịu nghe, lần này còn bị anh trai anh bắt gặp, may mà anh ấy cũng không nói gì, nếu không em làm gì còn mặt mũi gặp người khác."
Nói nói, cô liền dùng sức véo cánh tay của Trân Khải Húc.
Trân Khải Húc bị đau nhe răng trợn mắt, làm bộ không thể chịu được đau.
"Đừng nóng đừng nóng, anh của anh chưa thấy gì hết, nếu không đã nói móc anh rồi."
Mạc Hân Đồng nghi ngờ: "Thật không?”
"Thật, dĩ nhiên là thật rồi, lúc đó chắc chắn anh ấy cũng không để ý xung quanh đâu, nếu nhìn thấy anh thì đã gọi."...
Trân Khải Triều vừa nhắc một câu với Trân Kiến Quân đã bị Hứa Hiểu truy vấn: "Cô gái đó như thế nào, con gặp rồi sao, con cảm thấy thế nào? Hai đứa nó ở chung như thế nào? Em trai con có nói gì không?"
Trân Khải Triều lau mồ hôi, trả lời từng câu một, nhưng anh có chút buôn bực: "Mẹ, mẹ biết rồi?"
"Biết một chút, có người như vậy, lớn lên cũng được, còn lại thì không biết, em trai con chưa nói gì cả."
"Nó chưa nói thì sao mẹ lại biết được?"
"Lúc ba con qua tìm nó thì thấy."
Trần Khải Triều: "..."
Được rồi, đã nhận được bài học, nếu sau này anh có bạn gái thì nhất định sẽ chú ý hoàn cảnh xung quanh.
"Ba mẹ, hai người có tính toán gì không?”
"Phải xem em trai con nghĩ như thế nào, nếu nó cảm thấy có thể bên nhau cả đời thì chắc chắn sẽ nói với chúng ta."
"Muốn bàn chuyện cưới hỏi sao?"
"Cái đó còn sớm, chưa tốt nghiệp chắc chắn nhà gái sẽ không đồng ý, nếu là con gái của mẹ, tốt nghiệp rồi mẹ cũng không nỡ gả ra ngoài."
Nghe được câu này, Trân Kiến Quân cũng tán đồng, gật đầu: "Nếu con có em gái, ba cảm thấy 30 tuổi lấy chồng khá thích hợp."
Nhìn biểu cảm nghiêm túc của ông, Hứa Hiểu và Trần Khải Triều đều ngây ra một chút.
30 tuổi?
Nghiêm túc?
Này... Có phải quá muộn hay không?
Trong nháy mắt này, hai mẹ con tâm linh tương thông: May mắn không có con gái, em gái, nếu không sẽ bị ba ba liên lụy không gả đi được.