Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 272 - Chương 272: Không Nhận Nhau (1)

Chương 272: Không Nhận Nhau (1) Chương 272: Không Nhận Nhau (1)Chương 272: Không Nhận Nhau (1)

Nhiều năm gần đây, họ không có con chung, chỉ có một đứa con gái đầu gối tay ấp, thật vất vả lắm mới nuôi một bảo bối lớn đến như vậy, sao vừa lên đại học lại có người đến hái đào rồi?

Nghĩ đến đây, anh cảm thấy có một ngọn lửa đang bùng cháy trong lồng ngực mình.

Vương Lập Xuân miễn cưỡng bác bỏ câu hỏi của con gái, nhìn Từ Vận uống cạn từng ly một, trong lòng họ đều phát sầu cho nhau.

"Anh cho rằng cái này gọi là gì? Không phải nói hai người không liên quan sao?"

Từ Vận lại uống một ngụm rượu, giọng nói rầu rĩ: "Cha mẹ nó tự đoạn tuyệt, hoàn toàn cắt đứt, những năm này không ai nói chuyện với ai, bên ông bà nội của nó cũng vậy, nhưng bên phía em, những năm gần đây vẫn luôn có người hỏi thăm."

Ngay khi những lời này nói ra, Vương Lập Xuân im lặng một lúc, nước mắt bỗng chảy dài.

"Vậy thì sao? Bà ấy chỉ là bà ngoại của nó, cha mẹ nó đã đồng ý giao cho chúng ta rồi, sao còn muốn tìm tới? Nhiều năm như vậy, chúng ta thật sự đã coi con bé như ruột thịt, ở bên ngoài, ai chẳng biết chúng ta là người thân? Lúc trước khi con bé được đưa tới, người gây gò nho nhỏ, thật vất vả mới nuôi nó lớn như thế này, sau khi lên đại học, nó vẫn luôn bình an, sao lại gặp phải bọn họ vậy."

Từ Vận thở dài.

Lần đầu tiên biết chú mình cùng gia đình sống ở đây, anh đã cảm thấy có gì đó không ổn, thế giới rộng lớn như vậy, có thể sẽ không trùng hợp gặp mặt, nhưng ai có thể cam đoan được chứ?

Những năm gần đây đều bình yên vô sự, nhưng vẫn chạm mặt.

Anh hớp hết phần rượu còn lại trong một hớp: "Để xem thế nào đã, coi bên kia rốt cuộc có ý gì, cũng may, đối phương không có ý giấu diếm chúng ta, nếu không phải bà ấy nói với con gái mình, anh... Không kịp chuẩn bị tâm lý."

Vương Lập Xuân nhìn thông tin liên lạc mà con gái mang về liền thở dài.

Rất nhanh, điện thoại của bọn họ liền vang lên.

Vương Lập Xuân do dự một lúc rồi đi nghe điện thoại, khi nghe bà xưng tên là Lưu Điền Phương, trái tim cô chùng xuống, cô nhìn Từ Vận nở một nụ cười khổ.

Cũng may lúc này con gái cô đi học không có ở nhà, nếu không chắc chắn sẽ sinh nghi.

Lưu Điền Phương nói với hai người họ qua điện thoại hẹn gặp tại một nhà hàng rất riêng tư.

Lưu Điền Phương và Trần Lão Tam đã sớm đợi sẵn ở đó, nhìn thấy họ tới, Lưu Điên Phương bước tới nắm tay họ và nói cảm ơn.

"Cám ơn hai người những năm gần đây đã nuôi dạy con bé tốt như vậy, tôi nhìn thấy nó tự tin và sáng lạn, nếu không phải hai người đối xử với con bé bằng cả tấm lòng, con bé không thể nuôi ra tính tình như vậy."

Vương Lập Xuân rút tay ra, trừng mắt nhìn bà, nhìn người muốn cướp con gái cô đi: "Đây là việc nên làm, không cần bà cảm ơn."

Đương nhiên, Lưu Điền Phương cũng nhận ra thái độ thờ ơ của cô, bà cười khổ: "Tôi không có ác ý, cũng không có ý định nói cho đứa nhỏ biết thân thế của nó, chuyện đã qua lâu như vậy rồi, các người đã nuôi dạy đứa nhỏ rất tốt, không cần thiết phải thay đổi. Đứa nhỏ vô tội, nếu con bé biết chuyện lúc trước, nhất định sẽ rất khổ sở, tôi cũng không muốn như vậy nên hai người có thể yên tâm. Con bé vẫn là con gái của hai người, tôi chỉ lấy danh phận một người bà con xa xuất hiện bên cạnh mọi người."

Vương Lập Xuân trợn to mắt nhìn hai người có chút hoài nghỉ lỗ tai mình, trên mặt Từ Vận bình tĩnh một chút nhưng đôi mắt cũng gắt gao nhìn chằm chằm Lưu Điền Phương.

"Là mẹ của mẹ đứa nhỏ là tôi dạy không tốt, nếu không đứa nhỏ này cũng sẽ không... Tôi thấy rất xấu hổ, những năm gần đây, tôi vẫn luôn nhớ nó, bây giờ cuối cùng đã nhìn thấy con bé, thấy nó sống tốt, tôi cuối cùng đã yên tâm."

Nghe đến đây, Từ Vận và Vương Lập Xuân có chút chột dạ.

Bao năm qua, họ lo mấy bà miệng lưỡi dài dằng dặc nói bậy, họ chưa bao giờ mang đứa nhỏ về nhà, có về thì chỉ có vợ chồng đơn độc đón Tết một mình, trở về cũng sẽ không nói chuyện đứa nhỏ ra bên ngoài, cho nên tình hình gân đây của đứa nhỏ người khác thật sự không biết.

"Cô cũng biết, chuyện lúc trước lớn thế nào, mọi người đều biết, bọn họ cũng sẽ không cố ky chuyện này không thể nói lung tung ảnh hưởng đến đứa nhỏ, tôi cũng sợ cái miệng kia của bọn họ khiến đứa nhỏ thay đổi tính tình."

Lưu Điền Phương xua tay: "Tôi không có ý trách hai người, đứa nhỏ muốn dạy bảo tốt là lý lẽ này, nếu đổi lại tôi tôi cũng sẽ làm như vậy. Chung quy cũng là do tôi dạy mẹ nó không tốt mới thành ra như vậy, đứa nhỏ này sinh ra đã không dễ dàng, may mắn sau này được một đôi ba mẹ các người yêu thương, cuộc sống trôi qua mỹ mãn, nhưng tôi ít nhiều cũng muốn tận một phần lực của mình."
Bình Luận (0)
Comment